Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 349: Ông có dập đầu một trăm lần thì gia cũng không nghe (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếp đó nàng mới lên tiếng: “Đương nhiên là ta biết

Nhưng hẳn là mục đích của ông không phải là ông đây nhỉ! Nếu không sau khi bắt cóc gia tới đây, ông đã thẳng tay trừng trị rồi, làm gì có chuyện để gia thư giãn như này được?” Hai người cứ “ông đây” đến, “ông đây” đi, lời nói rất có cá tính.

Lạc Tử Dạ không ngốc, đạo lý rõ ràng như vậy nàng vẫn hiểu được

Nhưng nàng không hiểu nổi Võ Tu Hoàng bắt nàng làm cái quái gì, lẽ nào dùng nàng để uy hiếp người nào đó? Hơn nữa, thực lực của Võ thần đại nhân không ai dám nghi ngờ, ông ta muốn làm cái gì chả được, chẳng lẽ còn cần đến nàng để uy hiếp sao?

Nàng2vừa nói vừa nghĩ

Võ Tu Hoàng phì cười, cảm thán: “Ngươi cũng không ngốc nhỉ! Có điều tên nhóc này, tuy là ông đây không không nhằm vào người, nhưng người cứ kiêu ngạo như vậy mà không sợ ông đây treo người lên tần cho một trận à?” Lạc Tử Dạ nói nửa thật nửa giả: “Nếu ông dám đánh ông dây, ông đây sẽ tự sát ngay lập tức! Xem ông còn có thể lợi dụng gia làm cái gì nào!” Tất nhiên là nàng sẽ không tự sát thật, nhưng lại do nàng nói, còn tin hay không chẳng phải việc của nàng mà là chuyện của Võ Tu Hoàng

Khóe miệng Võ Tu Hoàng khẽ run rẩy, nhìn chòng chọc Lạc Tử Dạ hồi lâu, câm nín không nói lên lời

Đánh9y thì y sẽ tự sát ngay lập tức? Đây là lời mà một người đàn ông bình thường có thể thốt ra sao? Mặc dù khi Võ Tu Hoàng một mình hành tẩu giang hồ, thường thì ông cũng rất vô sỉ, nhưng nói đến cùng vẫn có phẩm chất cơ bản của một người đàn ông

Thế nhưng ông phát hiện ra tên nhóc đứng lù lù trước mặt mình đây không hề có tí tẹo phẩm chất gì cả!

Nhưng hiện tại ông sẽ không nói tiếp vấn đề này, mà lại nhếch môi, mỉm cười hỏi Lạc Tử Dạ: “Vậy ngươi có biết tại sao ông đây bắt người tới không?” Nghe ông ta hỏi vậy, Lạc Tử Dạ lập tức trả lời không một chút do dự: “Ông cảm thấy mình6già rồi, vài ngày nữa sẽ đi đời nhà ma, nhưng võ công tuyệt thế của mình vẫn để đó, nếu không có người kế tục thì thật là lãng phí

Lần trước chúng ta giao đấu, ông đã phát hiện ra mặc dù trong người gia không có một chút xíu nội lực nào nhưng tuyệt đối là một hạt giống tốt có căn cơ tuyệt vời, cực kỳ thích hợp để học võ công

Vì vậy, ông chẳng thèm quan tâm ta có đồng ý hay không đã bắt ta tới đây để truyền dạy võ công cho ta, đúng không?”

Võ Tu Hoàng: “...”

Ông đây lăn lộn bao nhiêu năm nay, cuối cùng đã gặp được kẻ còn vô sỉ hơn cả mình

Chính tại đây, ngay lúc này, Võ Tu Hoàng đã thật sự0hiểu được cái gì gọi là “Trường Giang sóng sau đè sóng trước”

Còn nữa, cái gì mà ông phát hiện mình đã già rồi, vài ngày nữa sẽ đi đời nhà ma? Thầy Võ Tu Hoàng không nói gì, Lạc Tử Dạ lại mồm miệng nhanh nhảu: “Không phải vì lý do này à? Vậy chẳng lẽ là do gia đẹp trai hơn ông nên trong lòng cảm thấy đố kỵ không chịu được, cho nên đã bắt gia tới đây rồi giết người diệt khẩu?” Nàng cố ý nói thế, nói đến mức Võ Tu Hoàng không chịu nổi nữa, đến lúc đó tám chín phần mười là ông ta sẽ phải phun ra nguyên nhân bắt cóc nàng

Võ Tu Hoàng nghe xong những lời này của nàng, sắc mặt càng thêm khó7coi: “Lạc Tử Dạ, ngươi có chỗ nào đẹp trai hơn ông đây hử?” “Không đúng à?” Lạc Tử Dạ nhíu mày, tiếp tục khiêu khích ông ta: “Vậy lẽ nào là do ông cảm thấy gia thông minh hơn ông? Hay là ông không thắng nổi Phượng Vô Trù, để tránh rơi vào cảnh bị hắn đánh ngu người, từ đó về sau không giữ được danh tiếng Võ thần, vì vậy phải bắt gia định uy hiếp hắn?”.

Nàng đã nhìn ra Võ Tu Hoàng là người rất sĩ diện, cho nên khiêu khích kiểu này đảm bảo sẽ hữu dụng!

Không ngoài dự đoán, Võ Tu Hoàng nghe thể thì sắc mặt đen lại như đít nồi, dường như chỉ hận không thể bóp chết Lạc Tử Dạ

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhóc con, ngươi đừng tưởng là người cố ý nói hươu nói vượn như thể thì ông đây sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân ông đây bắt ngươi!” Võ Tu Hoàng là một Hoàng đế, đương nhiên ông không ngu

Chút mánh khóe cỏn con ấy mà ông còn không nhìn ra thì đúng là uổng công sống ngần ấy năm trời! Lạc Tử Dạ trở mình, vội nói: “Ỏ, thể cơ à! Vậy ông tuyệt đối đừng có nói cho ta biết nhé! Ta chẳng có tí xíu hứng thú gì với chuyện này đâu! Ông nhất định phải cố gắng kìm nén, tuyệt đối đừng có nói ra nha! Ta nói cho ông biết nè, ta không muốn nghe chuyện này đâu, dù ông có quỳ xuống dập đầu trước mặt ta một trăm lần thì gia cũng không thèm nghe!” Võ Tu Hoàng nghẹn lời, nghẹn lời, hẳn một bầu trời nghẹn ngào không nói nên lời

Ông cảm thấy thằng nhãi Lạc Tử Dạ này rất biết chơi chiến thuật tâm lý

Y nói những lời này quả thật đã làm cho ông tức đến nỗi chỉ hận không thể lập tức phun hết mọi lý do và cũng épy phải vểnh tai lên mà nghe! Trong cơn nóng giận, ông ta đang định nói hết ra

Đúng vào giây phút này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên đẩy vội vã, tốc độ lại rất nhanh

Sau khi người đó đến đây, lập tức bẩm báo: “Bẩm Chủ thượng, có người tìm ngài

Đối phương tự xưng là Bách Lý Cẩn Thần, đang ở trong dịch quán mà ngài ở tạm!” Người đến báo tin là một cô gái

Lạc Tử Dạ nghiêng đầu liếc nhìn, tự hỏi Bách Lý Cẩn Thần là ai nhỉ? Nàng vừa quay sang đã thấy trên gương mặt cô gái kia thoáng ửng hồng, vẻ mặt giống như đang nhắc đến người yêu! Võ Tu Hoàng lập tức bật cười: “Tên nhóc Lãnh Tử Hàn này hành động nhanh thật đó! Đây coi như là đồ tôn của ông đây tới nhỉ? Ồ, sao mặt người đó thế?” “A..

Dạ bẩm Chủ thượng, bởi vì vị công tử kia cực kỳ, khụ khụ, anh tuấn E là chỉ có Phượng Vô Trù và Doanh Tần mới có thể sánh được với dung mạo của hắn!” Cô nàng nói xong thì mặt càng đỏ hơn

Có điều, tiếc là tính tình vị công tử kia quá lạnh lùng

Cực kỳ anh tuấn? Bốn chữ này đã khơi gợi sự chú ý cao độ của Lạc Tử Dạ! Sau đó nàng lại lắc đầu, haizz, bây giờ không phải lúc quan tâm tới chuyện này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.