Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 35: Ngươi bẩn như thế này!



Lạc Tử Dạ rùng mình, khi ánh mắt hắn khóa chặt lấy người nàng, nàng bỗng cảm nhận được một luồng áp khí bức bách ập mạnh từ trên vương tọa cao cao kia xuống, khiến đầu gối của người ta tê

buốt mềm nhũn ra một cách khó hiểu! Thực sự đúng như Long Ngạo Địch nói, hắn chỉ muốn tất cả mọi người quỳ xuống!

Trong lòng hơi lo sợ hắn giết người, nhưng nàng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh xốc lại túi hành trang, nói: “Không phải muốn bản Thái tử đến để trùng tu phủ sao? Chuẩn bị xong hết gạch đá chưa? Có vôi, xi măng không? Công cụ để trùng tu cũng đầy đủ rồi chứ? Có bố trí hai trợ thủ đứng cạnh để bế trà rót nước cho ta chưa? Còn phải là kiểu siêu đẹp trai nữa ấy?”

Vừa nói, nàng vừa thấp thỏm khoác túi hành trang bước vào. Phượng Vô Trù không trả lời, bàn tay để trên tay ghế khẽ nhấc lên, lập tức có người bước tới, gỡ túi hành trang sau lưng Lạc Tử Dạ xuống! Lạc Tử Dạ cũng cảm thấy khoác như vậy rất mệt nên buông tay ngay. Hạ nhấn mở túi hành trang ra, bên trong toàn là những vật phát ra ánh sáng vàng lấp lánh như ngân phiếu, ngọc quý, đồ cổ...!

Nhiếp chính vương điện hạ cũng đứng dậy, chậm rãi bước từ trên vương tọa trên cao xuống. Mỗi bước đi của hắn đều cao quý ngạo mạn, thể hiện trọn vẹn nghi thức của quý tộc! Mà hắn càng vào gần, áp khí xung quanh cũng bắt đầu dần trở nên mỏng manh hơn, Lạc Tử Dạ không khỏi đề cao cảnh giác.

Hắn bước đến cửa, dừng lại ở cách Lạc Tử Dạ hơn ba mét. Đôi mắt kiêu ngạo kia chậm rãi liếc qua đồng ngọc quý kia, sau đó nhìn về phía Lạc Tử Dạ, tiếng hừ lạnh đầy từ tính thong thả vang lên: “Đây là quà mà Thái tử mang tới ư?”

Khóe môi Lạc Tử Dạ giật giật, vội xông tới muốn giật lại túi hành trang kia, xua tay lia lịa: “Không phải!”

“Ồ?” Đôi mày rậm của người kia khẽ nhướng lên, nhanh chóng áp sát lại gần thêm ba bước, đến bên cạnh Lạc Tử Dạ. Giọng nói trầm thấp hơi lên giọng, giống như một làn khói mỏng manh chậm rãi dâng lên, lan tràn ra, bao trọn lấy nàng khiến cho toàn thân Lạc Tử Dạ run lên! Sau đó, hắn nói: “Không phải quà, vậy là Thái tử định ôm của bỏ trốn sao?”

Động tác cướp lại hành trang của Lạc Tử Dạ bỗng cứng lại, cảm nhận được hắn đã đứng bên cạnh mình, nàng lại chợt nhớ đến câu nói của Diêm Liệt lúc đi đường. Vương có lệnh, nếu nàng định chạy trốn, lập tức bắn chết! Bây giờ mà nàng thừa nhận là mình định chạy trốn, thì chẳng phải là chết chắc sao? Nàng cố cứng đầu cứng cổ cười hì hì, quay sang nhìn khuôn mặt tuấn tú vô song của hắn, đáp: “Đâu có, ta chỉ định tới mời ngài đi du xuân một chuyến thôi mà, nếu trên đường đi có nhìn thấy thứ gì, mang hành trang nhiều tiền thế này là có thể mua được hết, ngài thấy có phải không?”

Nói thế nào cũng được, miễn là không phải nộp tiền ra là được! Tuy rằng nàng cũng chẳng phải hạng yêu tiền như mạng sống, nhưng tuyệt đối không dễ dàng chấp nhận chuyện từ phú ông biến thành tá điền được! “Muốn mời Cô ư?” Hắn hếch mắt lên, đột ngột đưa tay ra giữ chặt lấy cằm nàng. Hắn siết rất chặt, nhưng cũng cảm thấy làn da mà tay mình đang khống chế mịn màng đến lạ kỳ, còn trơn nhẵn hơn cằm đàn ông bình thường rất nhiều. Nếu điều này xuất hiện trên người một tên đàn ông khác, có lẽ hắn sẽ cảm thấy rất “đàn bà”, nhưng ở trên người Lạc Tử Dạ, hắn lại hoàn toàn không hề có cảm giác đó! Hắn siết như vậy, tuy lực tay không quá lớn, nhưng Lạc Tử Dạ vẫn cảm thấy bị siết đến phát đau! Nàng ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú như ma quân của hắn, không kiềm chế được, máu mũi lại bắt đầu muốn chảy ra. Vì vậy, bàn tay vốn định đưa lên để đập cái móng vuốt của hắn đang giữ cằm mình ra, kết quả lại biến thành đưa lên xoa xoa vuốt vuốt một cách rất thô bỉ.

Một cái, hai cái, ba cái, xoa đến khi trong mắt bắt đầu ngân ngấn lệ vì kích động, mới gật đầu nói: “Đúng thế đúng thế, muốn mời ngài!” Khóe miệng Phượng Vô Trù run rẩy! Đôi mắt ma mị nhìn hành vi đang không ngừng sờ nắn tay mình của Lạc Tử Dạ, tuy hắn cảm thấy tay nàng vô cùng mềm mại, như khiến cho tim người ta rung động. Nhưng hắn lại cảm thấy bị một tên cũng là đàn ông sờ tay như thế này thực sự khiến người ta phải nổi da gà!

Hắn thu tay lại, dù lông mày nhíu chặt nhưng vẫn đẹp đến mất hồn. Hắn không hề tính toán chuyện nàng sờ tay mình, chỉ liếc nhìn đống châu báu của Lạc Tử Dạ rồi mới nhìn nàng, trầm giọng nói: “Mấy thứ này, Cô cũng không mấy để tâm. Nhưng người cần phải nói cho cô biết, hôm nay Long Ngạo Địch đã nói gì với ngươi?”

Lúc nói lời này, hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, đôi mắt ma mị nhìn nàng chăm chú, không cho phép nàng nói ra một lời giả dối nào.

Lạc Tử Dạ chớp mắt, mất đi cơ hội sờ tay mỹ nam, trong lòng nàng cảm thấy rất mất mát. Nàng chép chép

miệng, cũng thầm biết rằng những điều mình và Long Ngạo Địch nói với nhau, không thể nói ra với hắn được, bèn cười hì hì đáp: “Cũng có nói gì đâu, chỉ bàn luận chuyện cưới gả thôi ấy mà! Ta nói ta công hắn thụ, hắn không đồng ý cho lắm, thế nên chuyện này bạn cũng không có kết quả gì?”

Lúc này không chỉ khóe mắt Phượng Vô Trù giật run lên, mà đám Diêm Liệt cũng co giật khóe mắt.

Những lời này hoàn toàn không hợp với lẽ thường chút nào, nhưng với những hành vi lưu manh của Lạc Tử Dạ hiện giờ thì lại khiến người ta hoàn toàn không mảy may nghi ngờ rằng nàng thực sự có thể làm ra được! Ánh mắt Phượng Vô Trù sa sầm, hít sau một hơi như để khống chế sự kích động muốn ném nàng ra ngoài. Một lúc lâu sau, hắn mới bình tĩnh lại, ánh mắt kia chợt trở nên âm trầm hơn, như có máu đang lưu chuyển trong lòng đen khiến người ta sợ đến run rẩy tim gan vậy. Giọng nói cũng trở nên vô cùng trầm thấp: “Chỉ có vậy thôi sao?”

Đương nhiên Lạc Tử Dạ biết rõ nếu nàng nói thực sự chỉ có vậy, chắc chắn hắn sẽ không tin. Nhưng nội dung của cuộc đối thoại đó, nàng cũng không thể nào thành khẩn khai báo được! Nàng khựng lại một chút, nhìn hắn không chút sợ sệt, chậm rãi nói: “Có phải thực sự chỉ có như thế thôi hay không, với sự thông minh của Nhiếp chính vương, chắc chắn ngài có thể đoán được, đúng không? Như vậy thì cần gì phải hỏi bản Thái tử chứ? Phụ hoàng chỉ bảo bản Thái tử tới tu sửa vương phủ cho Nhiếp chính vương điện hạ, chứ đâu có bắt bản Thái tử phải chấp nhận sự tra hỏi của Nhiếp chính vương?!”

Nghe xong, ánh mắt của Phượng Vô Trù lạnh đi. Hắn cụp mắt nhìn Lạc Tử Dạ một lát! Khi mà tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ bùng phát lửa giận, thì hắn lại chợt trầm giọng bật cười. Hắn lại một lần nữa đưa tay ra siết chặt cằm Lạc Tử Dạ không chút thương hoa tiếc ngọc, lạnh lùng nói: “Lạc Tử Dạ, Cô thích sự to gan, ngông cuồng và quật cường của ngươi! Hy vọng ngươi có thể giữ vững những điều này thật lâu trước mặt Cô, đừng để Cô mất hứng quá nhanh!”

Nói xong câu này, hắn thả Lạc Tử Dạ ra, quay sang sai bảo Diêm Liệt: “Bắt y rửa ráy sạch sẽ đi, nếu không thì không cho phép bò vào đại điện của Cô!” Nghe hắn nói vậy, Diêm Liệt cũng nhận ra sơ suất của mình. Bình thường có người vào đây, cũng đều phải gột rửa sạch sẽ mới được vào. Hắn vội vẫy tay, sai người đưa nước vào cho Lạc Tử Dạ rửa mặt, rồi cất lời nói với Phượng Vô Trù: “Mạt tướng sẽ lập tức sai người làm sạch toàn bộ con đường mà Thái tử đã đi qua sau khi bước vào vương phủ!”

Trên người Lạc Tử Dạ căn bản không hề bẩn, nhưng nàng cũng không để tâm vấn đề này. Có người bị bệnh cuồng sạch sẽ, nàng có thể thông cảm được. Vì vậy, vừa rửa mặt, nàng vừa hỏi với theo bóng lưng cao to của Phượng Vô Trù: “Người bị bệnh cuồng sạch sẽ à?!”

Người kia hơi quay đầu lại, chỉ dùng khóe mắt để nhìn nàng, dáng vẻ ngạo mạn không dễ gì nhìn thẳng người khác đó lại xuất hiện. Khuôn mặt tuấn tú vô song khiến người ta trầm luân kia lại lộ ra vẻ ghét bỏ, đáp: “Không phải!”

Động tác rửa mặt của Lạc Tử Dạ cứng lại, sau đó lau sạch mặt, nhíu mày nói: “Trên người ta không có thứ gì bẩn thỉu cả, nếu ngươi không bị bệnh cuồng sạch sẽ, thì bắt ta rửa làm cái gì?”

Vấn đề dường như ngu xuẩn đến mức khiến Phượng Vô Trù cực kỳ không chịu nổi, khiến hắn buộc phải dùng vẻ mặt khó thể nhẫn nhịn được quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng, giọng nói vừa ngạo mạn vừa khinh bỉ truyền tới: “Cô không bị bệnh cuồng sạch sẽ, nhưng dù trên người người chẳng có gì thì cũng vẫn bẩn như thế. Không rửa ráy cho sạch sẽ, thì không xứng bước vào vương phủ của Cô!”.

Hắn đang mắng nàng bẩn thỉu sao? Lạc Tử Dạ nghe xong, mặt mày xanh mét, hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được nữa. Nàng nhanh tay cướp lấy chậu rửa mặt mà hạ nhân bê lên cho nàng, dùng hết sức bình sinh hắt cả chậu cả nước về phía Phượng Vô Trù! Chờ khi chậu nước hắt đầy người hắn, nàng mới nghiến răng tức giận quát: “Ngươi không bị bệnh cuồng sạch sẽ, nhưng ông đây bị! Ngươi bẩn thỉu như thế này, không dội cho sạch đi thì không xứng để xuất hiện trong tầm mắt của ông đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.