Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 355: Cho dù phải lấy mạng của ta đổi cho y, ta cũng muốn lạc tử dạ sống (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ lúc Lạc Tử Dạ biến mất một cách khó hiểu, vậy mà hắn chưa làm được gì cả

Đúng lúc này, Thanh Thành đi vào báo tin: “Công tử, thuộc họ nghĩ rằng chúng ta có thể đã biết tung tích của Thái tử

Nửa canh giờ trước, Phượng Vô Trù đã dẫn quan đến núi Nhạc Lâm, sau đó một mình hắn dẫn theo Diêm Liệt lên núi, những người khác không đi cùng

Có lẽ là vì trên núi có khí độc!”

Doanh Tần nghe xong, vẻ mặt vốn đang sa sâm chợt có chút thay đổi.

Nhưng cũng chỉ tốt hơn một chút thôi

Bởi vì, mặc dù đúng là bọn họ đang ở đang ở trên địa bàn của tình địch, nhưng Tiểu2Dạ Nhi mất tích, cuối cùng người tìm thấy y lại là tên tình địch kia

Cho dù hắn bất lực vì thể lực ở Thiên Diệu không sánh bằng Phượng Vô Trù, hay có nhiều lý do, nhiều nguyên nhân hơn nữa thì cũng không thay đổi được sự thật là Lạc Tử Dạ xảy ra chuyện không may, và chỉ dựa vào hắn của hiện tại thì căn bản không thể tìm được y!

Tuy nhiên, điều đáng mừng là, mặc dù hắn không tìm được Tiểu Dạ Nhi, nhưng cuối cùng, đã được tìm thấy

Điều này khiến tâm trạng u ám của hắn trở nên tươi sáng hơn nhiều! Thanh Thành đứng phía sau hắn lên tiếng: “Công tử, thuộc hạ9đề nghị ngài không nên đi! Đối với Phượng Vô Trù, khí độc trên ngọn núi kia sẽ áp chế nội lực của hắn ta, một khi hắn ta sử dụng nội lực sẽ bị nội lực phản phệ tương dương

Thế nhưng ngài có Ngự Long Thương, nội lực sẽ bị chướng khí kia áp chế hoàn toàn, hoàn toàn không thể dùng được, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có!”

“Không có cơ hội đánh trả, nhưng ít ra ta có cơ hội để kiểm giúp y

Cho dù chỉ có một khả năng, cho dù phải lấy mạng của ta đổi cho Lạc Tử Dạ, ta cũng muốn y được sống!” Giọng nói thản nhiên vang lên, Doanh Tần vội6vã sải bước ra ngoài

Thanh Thành trơ mắt nhìn bóng lưng hẳn, nhất thời không biết nói gì

Thôi vậy, khỏi cần nói gì nữa, cứ đi theo công tử thôi, mặc dù mình cũng chỉ có thể để kiểm giúp ngài ấy..

Thế nhưng, Doanh Tần vừa mới bước chân ra khỏi phủ Thái tử, đột nhiên có một cơn gió ập đến, thổi tung vạt áo đỏ tươi của hắn bay lên phấp phới giữa không trung

Màu hoa anh đào rực lửa, xinh đẹp mà yêu mị

Dưới bầu trời sao lấp lánh, ánh trăng bạc soi sáng khắp mặt đất

Đồng thời lúc này, sát khí đột ngột bao trùm..

Ánh mắt Doanh Tần trở nên nghiêm nghị, biết là mình bị đột kích0rồi

Nhưng hắn không có tâm trạng chờ đợi, cũng không có tâm trạng đánh nhau với bọn họ

Trước hết hắn phải cứu Tiểu Dạ Nhi trở về rồi tính sau

Hắn làm như không hề phát hiện ra sát khí và sự uy hiếp này, chỉ sải bước đi về phía núi Nhạc Lâm

Chỉ có điều, hắn không muốn đánh nhưng những người kia lại không có ý định buông tha cho hắn

Ngay lập tức, có một thanh trường kiểm lao tới chỗ sơ hở sau lưng Doanh Tần

Hắn vung tay áo, tức thì một luồng khí màu trắng quất qua, hất tung người kia và thanh kiếm của gã ra xa!

Hắn giơ tay lên, động tác giơ tay cực kỳ nhẹ nhàng

Sau7đó, lập tức có không ít ám vệ xông ra từ trong chỗ tối, đứng sau lưng Doanh Tần tạo thành một bức tường bảo vệ, đối phó với bọn thích khách không mời mà đến này

Còn Doanh Tần vẫn vội vàng rời đi, tiếp tục sải bước về phía trước...

Thế nhưng, hắn chưa đi được vài bước..

Phía trước đột nhiên có hai người xuất hiện, cả hai đều không tính là người xa lạ gì

Người đang nhướng mày là Lạc Tiểu Thất

Gương mặt ngọt ngào thuần khiết như thiên sứ của hắn hắt ra tầng ánh sáng trong suốt, nụ cười kia trong sáng và đơn thuần làm sao

Hắn khẽ mở lời: “Sao thế, người thấy bạn cũ mà không định chào hỏi một tiếng đã muốn đi ngay à?”

Nhưng điều kỳ lạ nhất là, người đứng cạnh hắn là Long Ngạo Địch

Rõ ràng là mấy ngày trước, Long Ngạo Địch còn bất chấp mọi thủ đoạn để ngăn cản Lạc Tử Dạ cứu Lạc Tiểu Thất ra ngoài

Vậy mà hôm nay, hai người bọn họ lại cùng nhau ngăn cản Doanh Tần rời đi.

Doanh Tần nhếch môi, cười khinh thường, đưa mắt nhìn Lạc Tiểu Thất, hờ hững nói: “Lạc Tiểu Thất, ngươi nên biết là bây giờ ta phải đi cứu Lạc Tử Dạ! Y tốt với người như vậy, người sẽ không hy vọng hắn xảy ra chuyện chẳng lành đâu nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.