*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Võ Tu Hoàng lập tức bật dậy, đồng thời tự cảm thấy cực kỳ hài lòng với phản ứng nhanh nhạy của mình
Giả sử ông còn nằm trên đất thêm một lát nữa thì..
Ông quay đầu nhìn sang, lúc này, chỗ mình vừa nằm đã biến thành một cái hố to thật khiến người ta không dám nhìn thẳng
Ông nhảy dựng lên như cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, sau đó đùng đùng nổi giận, nhíu mày nhìn Phượng Vô Trù, dáng vẻ thiểu đứng đắn lúc nãy biến mất không còn tăm hơi
Ông lạnh lùng chất vấn: “Phượng Vô Trù, không chết không thôi à? Ngươi cho là hiện giờ, trong tình trạng bị nội lực phản phệ, nếu chúng ta thực sự không chết không thôi, thì trong hai chúng ta, ai sẽ là người chết trước?”
Đáp án quá rõ ràng.
Không phải Vô Tu2Hoàng khinh thường Phượng Vô Trù, mà thực tế là ông hơn Phượng Vô Trù gần hai mươi năm tu vi nội công
Nếu thật sự phải đánh đến mức không chết không ngừng, nội lực công kích nhau, cộng thêm tình trạng lúc này của Phượng Vô Trù, quả thật hắn chưa chắc là đối thủ của mình!
Nhiếp chính vương điện hạ hừ lạnh, đôi mắt ma quỷ sáng ngời nhuộm sắc vàng rực rỡ nhìn thẳng vào Võ Tu Hoàng, giọng nói ma mị xen lẫn vẻ khinh thường và ngạo mạn gằn lên: “Kẻ chết trước sẽ là ai? Võ Tu Hoàng, nếu như ngươi thật sự nắm chắc phần thắng thì người sẽ không nói như thế!” Lời này của Phượng Vô Trù đã nói trúng điểm quan trọng.
Nói thật lòng, hiện giờ Võ thần đại nhân phải đối mặt với kẻ gần như9phát điện, toàn đánh theo kiểu liều mạng thế này, quả thật ông không dám chắc
Nếu chắc thắng thì ông còn làm nhà lảm nhảm như vậy làm cái quái gì, cứ thẳng tay tần cho thằng nhãi trước mặt này một trận, đánh đến mức cha hắn cũng không nhận ra hắn luôn là xong
“Ngươi...”
Võ Tu Hoàng còn muốn nói tiếp
Nhưng Phương Vô Trù lại tiếp tục ra chiều
Võ Tu Hoàng thấy vậy, vội vàng nhảy dựng lên để tránh! Đồng thời, tâm trạng ông trở nên cực kỳ tồi tệ, buột miệng chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ngươi không có tấm lòng kính trọng người già à? Đám trẻ bây giờ...”
“Ngươi cậy già lên mặt, là người tổn thương người của cô trước!” Võ Tu Hoàng: “.” Ông cậy già lên mặt! Trong lòng ông cũng đau khổ lắm chứ, nhưng mà lúc giao đấu6thì khi cần đánh trả vẫn phải đánh trả chứ...
Mà lúc này, trong hoàng cung
Lạc Túc Phong nhìn chằm chằm vào bức hôn thư trên bàn, băn khoăn không biết mình có nên phê chuẩn hay không
Thật ra ông ta có phê chuẩn hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, bởi vì ông ta không có quyền quyết định chuyện này, mà quyền quyết định cuối cùng năm trong tay Phượng Vô Trù.
Lâm An công công đưa mắt nhìn Lạc Tục Phong, lên tiếng hỏi han: “Bệ hạ, lần trước Để Thác muốn kết thân, mặc dù ngài dứt khoát tử hôn, nhưng đồng ý rất miễn cưỡng
Lần này Long Chiêu..
ngài định làm thế nào ạ?” Lão hỏi xong câu này, Hoàng để thở dài một hơi
Đột nhiên, một tiếng “rầm” vang lên, Hoàng đế đập mạnh tay lên bàn
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều0tại mấy đứa con vô dụng của Trẫm! Nếu bọn chúng có tiền đồ một chút, có thể được Võ Lưu Nguyệt vừa ý, thì Trẫm đầu cần phải chịu sự giày vò thể này!”
Đề Thác không so được với Long Chiểu
Long Chiếu là một nước lớn, căn cơ lâu đời
Mười bảy năm trước, nếu không xảy ra chuyện của Thủy Y, Long Chiếu đã sớm đứng trên vị trí quốc gia hùng mạnh nhất của Thiên Diệu hôm nay! Mà bây giờ, Thiên Diệu có Phượng Vô Trù khống chế đại cục, tất nhiên vị trí quốc gia hùng mạnh nhất không thuộc về Long Chiêu, nhưng thực lực của Long Chiều đến nay vẫn không thể khinh thường.
Ít nhất, Long Chiều hơn hẳn Đề Thác và Phượng Minh.
Trong khi đó, Long Chiếu lại muốn gả công chúa cho thần tử của nước mình
Không biết là7bọn họ muốn kết thông gia với Lạc Túc Phong mình đấy hay là muốn kết thông gia với phủ Nhiếp chính vương nữa
Nếu là người sau, vậy thì đồng nghĩa với việc thềm trợ thủ và lợi thế cho Phượng Vô Trù!