*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Long Ngạo Địch lau vết máu bên môi, dùng giọng lạnh lùng nói: “Quả không hổ danh là thần công thượng cổ Ngự Long Thương, đúng là không làm nhục truyền thuyết! Nhưng nếu đánh với Huyết Nguyệt Phệ của ta thì Doanh Tẩn..
Ngươi có thể nắm chắc được mấy phần?”
Hiện tại hắn ta bị nội thương rất nặng, nhưng trên người Doanh Tẩn cũng toàn là vết thương do đao chém.
Thật sự là vết thương do đao chém, Huyết Nguyệt Phệ đã hóa ánh trăng thành lưỡi đao rồi không ngừng chém Doanh Tẩn
Trong lúc hai người đánh nhau thì Doanh Tẩn chỉ tấn công chứ không phòng thủ, cho nên hắn không bị thương mới là kỳ lạ đấy! Doanh Tần nghe hắn ta hỏi như thế liền cong môi cười.
Nụ cười của hắn nở rộ trong đêm đen còn đẹp hơn cả hoa anh đào lúc vừa mới2nở, đẹp hơn cả rừng hoa trà mi trắng đung đưa trước gió
Hắn nhẹ nhàng nói: “Nắm chắc à..
Long Ngạo Địch, không phải ai cũng có thể sử dụng Huyết Nguyệt Phệ, ngươi đến Thiên Diệu chắc chắn là phải có mục đích nào đó
Uy lực lớn nhất của Ngự Long Thương không chỉ có như thế đâu, điều này chắc là người biết rồi, đúng không? Hiện tại không biết Tiểu Dạ Nhi sống chết thế nào rồi, ta không thể đi cứu y nhưng có thể sử dụng chiêu cuối của Ngự Long Thương để liều mạng với ngươi
Long Ngạo Địch, ta không sợ chết, ngươi có sợ hay không?”
Sau khi nghe hắn nói xong, sắc mặt của Long Ngạo Dịch thay đổi ngay lập tức.
Đôi mắt hắn ta đỏ như máu, nheo lại nhìn chằm chằm Doanh Tần một hồi lâu! Sau một lúc hắn ta mới nói9tiếp: “Doanh Tần, không tệ! Vì trách nhiệm và sứ mạng của mình mà ta mới đến Thiên Diệu này, nhưng chẳng lẽ bản thân ngươi không có mục đích gì sao? Ngươi thật sự không sợ chết?”
Hắn ta vừa dứt lời, Doanh Tần lập tức giơ tay lên, một trận gió thổi đến, những sợi tóc đen của hắn giống như tơ lụa tung bay theo chiều gió, xơ xác nhưng đẹp đến mức chí mạng, giọng nói quyến rũ chậm rãi phát âm từng chữ một: “Long Ngạo Địch, ngươi có thể thử xem ta có sợ hay không! Ngươi có sứ mạng và trách nhiệm của mình, nhưng ta chỉ có một mình Tiểu Dạ Nhi mà thôi
Long Ngạo Địch, người dám thử chết chung với ta không?”
Hẳn chẳng muốn giao tranh với Long Ngạo Địch nữa, trời sắp sáng rồi, nếu hắn không tới núi Nhạc Lâm6sớm thì e rằng không thể giúp Tiểu Dạ Nhi được
Hoàn toàn không cần nghi ngờ thực lực của Võ Tu Hoàng, ông ta đã giữ chức vị Võ thần nhiều năm như vậy, mặt khác thì trên núi có khí độc xuất hiện, Phượng Vô Trù chưa chắc đã là đối thủ của ông ta.
Hắn nghĩ như thế, trong lòng càng lo lắng hơn, đôi mắt đào hoa tà mị cũng toát ra ánh sáng lạnh lẽo
Hắn muốn nhanh chóng đá văng tất cả những kẻ đang chặn đường trước mặt ra để lên núi tìm Tiểu Dạ Nhi ngay lập tức! Long Ngạo Địch thấy đối phương đang huy động nội lực liền tin rằng tên này thật sự không muốn sống nữa
Ngự Long Thương là công pháp có tính chất cắn trả người sử dụng, vậy mà tên này còn muốn sử dụng chiêu cuối của nó nữa!0Nghe đồn chiêu cuối của nó có thể dời núi lấp biển, nếu sử dụng thì không có ai ở đây có thể sống, Doanh Tần cũng sẽ chết banh xác
Doanh Tẩn có thể chịu chết, nhưng Long Ngạo Địch lại không thể!
Hắn ta đành lùi về sau nhường đường
Vẻ mặt của hắn ta phức tạp, mở miệng nói rằng: “Doanh Tần, ta tôn trọng ngươi, ngươi là một người đàn ông chân chính, nhưng...” Nhưng hắn ta thực sự không biết Lạc Tử Dạ có cái gì tốt nữa
Phượng Vô Trù chạy lên núi cứu người thì không nói làm gì, hắn ta có thể hiểu rằng Phượng Vô Trù chưa từng gặp người dám chống lại mình, sợ Lạc Tử Dạ chết rồi thì sẽ mất đi đồ chơi thú vị
Nhưng Doanh Tân cũng lo lắng cho y như thế, mà ngay cả Lạc Tiểu Thất cũng như vậy
Trước7khi đồng ý liên minh với mình, Lạc Tiểu Thất cũng bắt mình phải cam đoan rằng sẽ không đụng tới Lạc Tử Dạ dù chỉ là một sợi tóc! Rốt cuộc là những người này trúng tà gì vậy?
Doanh Tần thấy Long Ngạo Địch không muốn đánh nữa liền thu nội lực lại, nhưng hắn không hề thoải mái như vẻ bề ngoài
Tuy là chiều cuối của Ngự Long Thương rất lợi hại, nhưng không một ai trên đời này biết rằng hắn không thể nào tùy tiện sử dụng chiêu cuối cùng đó được!