*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hạ nhân ngẩng đầu nhìn thấy dịch quán liền mở miệng nói: “Bệ hạ, đến dịch quản rồi, ngài tự đi nói những lời vừa rồi hay chúng thuộc hạ đi chuyển lời còn ngại về nghỉ ngơi ạ?”
Hẳn dò xét hỏi.
Võ Tu Hoàng im lặng chốc lát rồi bước đi
Ông gạt phắt tay hạ nhân đang định đỡ mình ra, chau mày bước nhanh vào dịch quán, đi thẳng về phòng mình, dự định tự xử lý
Võ Tu Hoàng vừa bước vào cửa, Võ Lưu Nguyệt lập tức khóc lóc tiến đến, ôm chân ông rồi nói: “Phụ hoàng, nhi thần biết lỗi rồi, nhi thần không dám nữa, nhi thần...” Bình thường dù có xảy ra chuyện gì, nàng ta chỉ cần khóc lóc như vậy2là phụ hoàng sẽ lập tức mềm lòng đỡ nàng ta dậy.
Nhưng tình huống hôm nay lại ngoài dự đoán của nàng ta.
Võ Tu Hoàng không nói gì cũng không đỡ nàng ta lên
Ông chỉ cúi đầu nhìn Võ Lưu Nguyệt, biểu cảm vô cùng căm ghét, không giống như nhìn đứa con gái mình cưng chiều nhiều năm qua mà trông giống đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu lắm vậy, điều này khiến Võ Lưu Nguyệt âm thầm hốt hoảng!
Giọng nói uy nghiêm, kèm theo sự tức giận của ông vang lên: “Võ Lưu Nguyệt, mấy năm qua Trẫm chiều hư con rồi! Khiển cho con vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không biết xấu hổ, không có liêm sỉ, cầu xin9Trẫm giúp con bức hôn cũng thôi đi, con còn giở trò bỉ ổi như vậy! Nếu Trẫm biết con như thế này từ sớm, biết con sẽ thế này từ sớm...” Nhiều năm qua, Võ Tu Hoàng luôn cưng chiều Võ Lưu Nguyệt, ông chưa từng nặng lời như thế này, những lời hôm nay cho thấy ông đã rất thất vọng! Võ Lưu Nguyệt không dám tin, nàng ta trừng to mắt nhìn cha mình: “Sớm biết con thế này, người định sẽ làm gì?”
Giọng điệu hiện tại của nàng chính là đại bất kính
Nàng ta đã không nên thân lại còn ngỗ nghịch như vậy
Điều này khiến Võ Tu Hoàng giơ cao tay định tát nàng ta một cái! Nhưng cuối cùng ông ta lại6do dự, không hề ra tay! Không phải ông đang thương xót đứa con gái làm mình
thất vọng này mà chỉ vì người phụ nữ mà ông yêu mến, nên mới không xuống tay được! Hiển nhiên động tác của ông đã làm Võ Lưu Nguyệt kích động.
Nàng ta cất giọng chói tai: “Chỉ vì Lạc Tử Dạ mà người muốn đánh con? Dù con có hại chết y thì sao? Người đánh con đi, đánh đi! Sớm biết con thế này người định sẽ làm gì? Lúc trước, người tự tay giết chết mẫu hậu con, người có còn nhớ không? Chính là vì nhát kiểm kia của người! Có phải người hối hận vì lúc đó không giết luôn con không? Nào, đánh con đi, người0đánh chết con càng tốt!”
Những lời này của nàng ta đã chạm vào nỗi đau của Võ Tu Hoàng
Một tiếng “chát” vang lên!
Một bàn tay in lên trên mặt nàng ta! Vô Lưu Nguyệt ngã ra đất, hơn nữa còn đụng đầu vào băng ghế, nàng ta sửng sốt...
Ngay lúc này, ở phủ Nhiếp chính vương
Sau khi hôn vật nhỏ trong ngực, Nhiếp chính vương điện hạ lẳng lặng quan sát nàng một hồi
Lạc Tử Dạ trong nước vẫn không chịu ngoan ngoãn, sau một hồi náo loạn trong ngực hắn cũng bình tĩnh trở lại nhưng nàng bắt đầu có cọ vào người hắn
Hiển nhiên thuốc của Mân Việt có tác dụng, mặc dù chỉ chút ít ở phương diện kia nhưng đối với người chưa từng7trải như Lạc Tử Dạ thì lực sát thương rất đáng sợ.
Vốn dĩ khi ôm nàng cách một lớp quần áo ướt đẫm, hắn đã phải kiềm chế đến cực hạn, lúc này nàng còn cọ vào người hắn như thế này, gần như sắp khiến phòng tuyến cuối cùng của hắn sụp đổ rồi!
Giữa lúc trời đất quay cuồng, nàng được hắn ôm dựa vào thành bồn tắm.
Cặp mắt ma mị khóa chặt nàng, hơi thở ma quỷ lượn lờ, môi hắn lướt qua vành tai nàng rồi trượt dần xuống dưới
Lạc Tử Dạ không nhịn nổi nữa, nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, rõ ràng là đang làm ngọn lửa trong lòng hắn cháy dữ dội hơn! Đến lúc muốn cởi quần áo nàng ra, hắn lại do dự...
Cũng trong mấy giây đó.
Đột nhiên, Lạc Tử Dạ mở mắt ra! Nàng chớp chớp mắt: “Ngươi đang làm gì vậy?” Không đúng! Nàng đang làm gì mới phải? Tay của nàng đang vòng qua cổ hắn! Hắn nhíu chặt mày, tính toán trong đầu, cũng sắp đủ nửa canh giờ rồi
Nàng náo loạn trong nước hồi lâu, hắn đều nhẫn nhịn được nhưng ngay lúc nàng tỉnh lại, hắn lại sắp chịu không nổi
Chuyện này khiến hắn cảm thấy rất xấu hổ! Chỉ có điều, vẻ xấu hổ này cũng nhanh chóng biến mất
Hắn dùng đôi mắt ma mị nhìn nàng, làm như chẳng xảy ra chuyện gì cả, hắn trầm giọng nói: “Không có gì, Cố định tằm giúp ngươi!” Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ lập tức đẩy hắn ra! Tắm rửa? Nàng vùng dậy định chạy, hắn giơ tay kéo một cái
Lạc Tử Dạ vung tay, kéo giá đỡ bên trên! Đổ trên giá rơi đầy đất, khăn bông, xà phòng..
“Muốn chạy sao?” Giọng nói ma mị của hắn vang lên sau lưng nàng, khiến lông tơ trên người nàng dựng đứng
Chợt khóe mắt trông thấy xà phòng trên đất, nàng chợt cười xấu xa, nhấc tay chỉ, chớp chớp mắt cười với hắn, trông cực kỳ bỉ ổi: “Đâu có đâu, không có đủ đồ dùng sao mà tắm được? Tiểu Thối Thối, ngươi mau đi nhặt xà phòng đi!” Sau đó, nàng ôm lấy eo hắn từ phía sau, hèn hạ huých huých vài cái...?