Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 389: Tiểu dạ nhi, ngươi đừng bỏ mặc ta (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Là Yêu Nghiệt cũng xuyên không tới đây, hay chỉ là trùng hợp? Vừa nghĩ như vậy, cả người nàng liền trở nên kích động! Mà Thượng Quan Băng cũng phát hiện ra nàng vì quá kích động mà túm chặt lấy mình! Vì thể nàng ta lập tức ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Thái tử, nam nữ thụ thụ bất thân!”

Lạc Tử Dạ lập tức buông tay, cũng nhận ra được sự thất thổ của mình

Nàng nói tiếp: “Ngươi mau nói cho ta biết đi, chuyện này đối với ta mà nói là cực kỳ quan trọng!”

Lần này, đến cả Tiêu Sơ Cuồng và Thượng Quan Ngự cũng phải trố mắt nhìn nhau, bọn hắn theo Thái tử cũng khá lâu rồi, lần đầu tiên thấy Thái tử thất thố như thế

Điều này cũng làm bọn hắn nổi lên một chút tò mò đối với người mà2Thái tử muốn hỏi.

Thượng Quan Băng thấy nàng sốt ruột, cũng không vòng vo mà liền nói: “Là một nam nhân! Trông rất..

Ta nên nói như thế nào nhỉ.” Vừa nói đến đó, vẻ mặt lạnh như băng của nàng cũng lộ ra một chút say mê.

“Có phải còn lộ ra vài phần hèn mọn bỉ ổi hay không? Nếu như thật sự là Yêu Nghiệt chết tiệt thì việc nữ giả nam cũng rất có khả năng, hơn nữa cái tên đó cũng chẳng hơn kém mình bao nhiêu, nhất là về trình bỉ ổi.

Khóe môi Thượng Quan Bằng giật giật, nàng cũng không rõ tại sao Lạc Tử Dạ lại có suy đoán như vậy

Nàng thấy hơi cạn lời: “Thái tử, ngài nghĩ nhiều rồi

Người kia không hèn mọn bỉ ổi chút nào cả, không những vậy, ngươi có nói người nọ là thần tiên do ánh9trăng kết thành cũng không quá

Cả người thanh cao, không dính chút bụi trần nào

Vẻ mặt rất lạnh nhạt, có thể gọi là lạnh lùng cao ngạo

Người như vậy, ta thấy nên được miêu tả như tiên giáng trần, chứ không phải là hèn mọn bỉ ổi!”

Thượng Quan Băng cũng không phải là người lắm lời, thế nhưng một mỹ nam tuyệt thế như vậy mà bị Thái tử hỏi là đối phương có hèn mọn bỉ ổi hay không, nàng cảm thấy Thái tử đùa hơi quá rồi, cho nên mình cần phải giải thích rõ ràng mới được!

Thượng Quan Băng vừa nói như vậy, Lạc Tử Dạ liền sầm mặt xuống, trong lòng xuất hiện một chút thất vọng

Hơn nữa bởi vì thất vọng mà khi nghe nói có trai đẹp, nàng cũng không hề kích động.

Yêu Nghiệt chết tiệt đó, dù có giả nam đỉnh đến6mấy đi chăng nữa thì cũng không thể nào đến mức lạnh lùng cao ngạo

Hai người họ đều hiểu rất rõ lẫn nhau, nếu như Thượng Quan Băng miêu tả chính xác, vậy không thể nào là Yêu Nghiệt được.

Nhưng mà đối phương lại biết thủ pháp xuất kích do Yêu Nghiệt sáng tạo ra..

Nàng quay đầu nhìn Thượng Quan Ngự: “Ngươi ra cổng thành nghe ngóng một chút, xem tên đó là ai, với lại có thể đoán ra bây giờ người đó đang ở đâu không

Nếu có thể, nhất định phải tìm được hơn? Cho dù có phải là phải Yêu Nghiệt hay không, nàng cũng nhất định phải tìm được mới có thể an tâm

Mặc dù Thượng Quan Ngự không hiểu rõ vì sao nàng lại có hứng thú đối người này như vậy, nhưng hắn vẫn nhận lệnh: “Vâng, Thái tử, thuộc hạ sẽ đi0ngay!” Thượng Quan Ngự vừa nói xong liền quay người rời đi

Mà Thượng Quan Băng đứng ở tại chỗ suy tư trong chốc lát rồi cũng theo hắn rời đi

Lạc Tử Dạ cũng không quá để ý, nàng quyết định trở về phòng

Thấy Thanh Thành vẫn còn đứng ở chỗ đó, nàng dừng lại một lúc, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng! Nàng định rời đi, nhưng chưa đi chưa được mấy bước thì Thanh Thành ngay phía sau nàng đã mở miệng: “Thái tử, ta có mấy câu, muốn tâm sự riêng với ngài!”

Lạc Tử Dạ dừng bước, nhướng mày nhìn sang

Những người khác lập tức thức thời rời khỏi, để cho hai người bọn họ trò chuyện

Gương mặt của Thanh Thành cũng khá tuấn tú, chẳng qua là bình thường gã luôn đứng ở bên cạnh Doanh Tần, thế nên mới chẳng có một chút cảm7giác tồn tại nào

Hôm nay thoạt nhìn như vậy, cũng là coi như là một người đẹp trai, Lạc Tử Dạ phe phẩy cây quạt, kiên nhẫn hỏi gã: “Có lời gì, ngươi nói đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.