*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vì sao nàng vừa tỉnh lại là đã không thấy người rồi? Thanh Thành suy tư một lát mới hiểu đại khái tình huống đang xảy ra
Lạc Tử Dạ lại hỏi: “Tiếng sáo ở bên ngoài là gì thế?”
Vẻ mặt Thanh Thành lập tức trở nên lo lắng, gã đi ra ngoài: “Là sáo Vạn Cổ, loại sáo này có tác dụng thúc giục cổ độc trong cơ thể ngài
Khi còn bé công tử từng trúng phải độc của cổ vương, tuy rằng đã được giải nhưng từ đó về sau máu của công tử có thể hấp thụ cả trăm loại cổ! Lúc đó ngài bị độc phát...” Gã còn chưa nói xong thì Lạc Tử Dạ đã cúi đầu nhìn vết máu trên đầu ngón tay của mình.
Cuối cùng nàng cũng biết được chuyện gì đang2diễn ra, bèn trách móc một câu: “Hắn bị điện rồi ư?” Nàng nói xong liền lập tức đuổi theo Thanh Thành ra ngoài
Trong lòng nàng không rõ Doanh Tần đang làm cái quái gì nữa, nàng trúng cổ độc, cho dù phải chết cũng không cần hắn giúp nàng như vậy! Rõ ràng là lúc trước nàng vay tiền của hắn nhưng hắn không chịu cho, vậy mà hiện tại..
Chẳng lẽ hắn cũng cho rằng tiền quan trọng hơn mạng sống giống như Yêu Nghiệt sao?
Lạc Tử Dạ nghĩ tới vấn để buồn cười như thế, nhưng mà nàng lại không thể cười nổi!
Nàng đuổi theo Thanh Thành, nghe thấy gã lạnh lùng nói rằng: “Nếu tiếng sáo này kéo dài một canh giờ thì dù có là thần tiên có phép thuật cao cường tới cỡ9nào cũng không thể sống nổi! Vốn là ta tính ra ngoài tìm người đang lén lút thổi sáo đó, nhưng mà hiện tại Diễm Liệt bên phủ Nhiếp chính vương đã dẫn người truy nã khắp kinh thành này rồi, như thế thì hắn ta sẽ tìm thấy được kẻ đó nhanh hơn ta rất nhiều!”
Thế nên gã mới trực tiếp quay lại đây để chăm sóc cho công tử, không ngờ rằng khi gã quay lại thì công tử đã biến mất! Lạc Tử Dạ nghe gã nói xong thì trong lòng liên thấy không yên
Hiện tại nàng nên đi tìm Doanh Tần trước hay là nên lùng bắt kẻ đang thổi sáo đó trước? Nàng suy nghĩ như thế nhưng chân đã bước ra khỏi phủ Thái tử rồi
Nàng vừa bước ra ngoài liền gặp6phải Tiểu Sơ Cuồng và một cô gái đang cùng nhau đi đến, trên tay cô nàng đó còn cầm một cây đàn
Hai người đó vốn đang nói chuyện với nhau, Tiêu Sơ Cuồng nhìn thấy Lạc Tử Dạ liền hành lễ, Lạc Tử Dạ không có để ý đến hắn mà định đi luôn! Thế nhưng nàng nghe tiếng sáo bên tai liền chợt nhớ ra một việc, nàng chưa đi được mấy bước liền quay đầu nhìn về phía cô gái đang đứng phía sau Tiêu Sơ Cuồng!
Cô gái đó mặc quần áo màu trắng, đôi mày lá liễu, mặt mũi vô cùng xinh đẹp
Giữa hai lông mày nàng ta chứa đựng một chút ngạo mạn lạnh lẽo, dáng vẻ đoan trang thanh lịch giống như là tiểu thư khuê các
Lạc Tử Dạ hiện tại đang0là một người đàn ông thể mà lại nhìn nàng ta không rời mắt! Nàng ta sửng sốt một lát liền lùi lại phía sau lưng Tiêu Sơ Cuồng
Trong lòng Tiêu Sơ Cuồng cũng thấy không yên, chẳng lẽ là Thái tử vừa ý em gái của mình rồi? Hắn vừa tính hỏi Lạc Tử Dạ đang nhìn cái gì thì thấy Lạc Tử Dạ mở miệng hỏi: “Ngươi biết chơi đàn tranh?” Cô nương kia sửng sốt, gật đầu đáp: “Tiểu nữ có biết một chút!” “Ngươi nghe thấy tiếng sáo đó không? Tiếng sáo lớn như vậy khẳng định là do nó được thêm nội lực vào, ngươi có biết nội công hay không?” Lạc Tử Dạ tiếp tục hỏi
Cô nương áo trắng kia vẫn không hiểu điều Lạc Tử Dạ muốn nói nhưng vẫn khiêm7tốn đáp: “Tiểu nữ cũng biết một chút!” “Ngươi có cách nào để dùng tiếng đàn của mình quấy nhiễu tiếng sáo kia không?” Thật ra Lạc Tử Dạ rất muốn trực tiếp giật cây đàn tranh đó lại để tự mình đàn luôn, chỉ cần tiếng đàn có thể làm nhiều tiếng sáo là được rồi.