Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 400: Y không muốn ta chết, ta càng phải sống sót (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng dám nói như thế là bởi vì tuyệt học võ công của nàng là “Cảm sát”(*)

Chỉ cần nghe tiếng sáo này thôi là nàng biết ngay đối thủ của mình rất mạnh, nàng không chắc rằng bản thân có thể làm được!

(*) Cầm sát: dùng tiếng đàn để giết người

Lạc Tử Dạ không cần suy nghĩ cũng biết trong chuyện này có tám phần là do Võ Lưu Nguyệt đang bày trò

Võ Lưu Nguyệt là con gái của Võ thần, tất nhiên là không có người con gái nào có thể so sánh nội công với nàng ta được rồi! Cô gái này không chắc chắn lắm cũng là điều bình thường thôi.

Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm nàng ta một lát mới nói: “Ngươi cứ thử đi, nếu tiếng đàn không đủ lớn, không đủ lan rộng thì chúng ta sẽ truyền nội lực cho ngươi!” Nàng đã2dần nắm được phương pháp khống chế nội lực trong cơ thể rồi, chắc là có thể truyền một ít cho nàng ta, cho dù không có bao nhiêu nhưng có còn đỡ hơn không!

Vị cô nương kia nghe xong liền quay đầu liếc Tiểu Sơ Cuồng một cái, Tiểu Sơ Cuồng lập tức nói: “Sơ Ảnh, Thái tử là người mà ta tự nguyện trung thành, hỗ trợ, nếu muội có thể làm được thì không cần giấu dốt làm gì

Nếu như dùng hết sức rồi mà vẫn không được, chúng ta cũng sẽ không trách muội!”

Tiểu Sơ Ảnh nghe xong liền cắn chặt răng.

Nàng ngồi trên đất, ngón tay thon dài vừa đụng vào dây đàn liền có tiếng đàn như nước chảy theo đó lan ra ngoài! Thật ra khi vừa bước vào kinh thành nàng đã nghe thấy tiếng sáo này rồi, lúc đó nàng chỉ9cảm thấy nó vô cùng kỳ dị mà thôi, do nàng chưa từng tiếp xúc với cổ độc nên không biết được chuyện gì đang diễn ra.

Tuy rằng nàng không hiểu vì sao Lạc Tử Dạ lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như thế này, thế nhưng đại ca đã nói như thế rồi thì nàng chỉ cần nghe theo là được!

Thanh Thành chạy được vài bước thì phát hiện Lạc Tử Dạ không tiếp tục đi theo, vốn là gã định xoay người nổi giận, nhưng gã quay đầu lại đúng lúc tiếng đàn vang lên

Gã giật mình nhìn nội lực truyền ra từ đầu ngón tay của Tiểu Sơ Ảnh, trong nháy mắt đó gã đã hiểu được ý định của Lạc Tử Dạ! Gã bắt đầu nghĩ rằng bản thân đúng là quá ngu ngốc rồi, phương pháp đơn giản thế này cũng không nghĩ ra6được! Tiếng đàn càng lúc càng lớn, Doanh Tần ngồi dưới đất cách phủ Thái tử mấy chục con đường, hắn vốn đang chịu đựng đau đớn từ trong kinh mạch thì chợt nghe thấy tiếng đàn, sau khi sửng sốt một lát, hắn đã biết mục tiêu của tiếng đàn này là tiếng sáo kia,

Lạc Tiểu Thất vốn còn đang ngẩn người bởi lời nói trước đó của Doanh Tần, bây giờ lại nghe thấy tiếng đàn này, hắn cũng sửng sốt y như Doanh Tần

Hắn nhăn mày, bắt đầu cảm thấy tò mò, rốt cuộc là ai có tài trí như thế, vậy mà lại có thể nghĩ ra phương pháp này để giải trừ tác dụng của sao Vạn Cổ! Doanh Tần cũng nghĩ như thế

Không biết vì sao mà trong đầu hai người đồng loạt nghĩ đến cùng một người.

Lạc Tử Dạ!

Lạc Tiểu Thất lắng tai0nghe một lát rồi nghiêng đầu nhìn Doanh Tần, giờ phút này gương mặt như thiên sứ của hắn lộ ra nụ cười như ác ma: “Ừm, ngươi có nghe thấy không? Thái tử ca ca muốn cứu người đó, nhưng mà ta vô cùng không vui!” “Ừ, nghe thấy rồi.” Doanh Tần tự nhiên cong môi, cặp mắt đào hoa quyến rũ nhìn Lạc Tiểu Thất, hắn tiếp tục nói: “Y không muốn ta chết, nếu y không muốn thì ta cảm thấy bản thân càng phải sống!”

Đúng vậy, sống sót

Nhất định phải sống sót! Y đã không muốn hắn chết thì hắn sẽ sống, cố gắng sống sót

Sắc mặt của Lạc Tiểu Thất liền thay đổi, hắn giơ tay lên, trong lòng bàn tay có dòng khí đang lưu chuyển, hắn nhanh chóng dùng nội lực đã tụ tập trên tay đánh về phía Doanh Tần! Giọng điệu7của hắn trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị: “Huynh ấy càng muốn người sống thì ta càng phải bắt người chết!” Doanh Tần không hề tỏ ra yếu kém mà chống trả, hắn biết rõ một khi nội lực trong tiếng đàn này không chỉ được tiếng sáo kia thì hắn sẽ không phải chịu chết trong hôm nay, bây giờ hắn chỉ cần tranh thủ thời gian mà thôi! Tranh thủ thời gian sống của mình, tranh thủ thời gian khi tiếng đàn khống chế tiếng sáo

Tiểu Dạ Nhi đang cố gắng vì hắn, hắn nhất định sẽ không làm cho y thất vọng.

Lúc này, vẻ mặt của Tiêu Sơ Ảnh càng lúc càng lạnh lẽo, trắng bệch

Nàng gảy đàn, trên trán đã đổ đầy mồ hôi, mồ hôi dần dần tụ cùng một chỗ rồi rơi xuống

“Lách tách”, “Lách tách” rơi xuống mặt đàn

Lạc Tử Dạ biết thể lực của nàng ta sắp chống đỡ nổi nữa do không phải là đối thủ của Võ Lưu Nguyệt

Nàng lập tức nâng tay vận công, bàn tay nàng cách lưng của Tiêu Sơ Ảnh một đoạn, bắt đầu truyền nội công cho Tiêu Sơ Ảnh

Tiêu Sơ Cuồng quan sát một lát cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn lập tức dùng nội công tăng cường khả năng chống đỡ cho Tiêu Sơ Ảnh, chỉ có điều là hắn đứng ở sau lưng Lạc Tử Dạ, đặt tay lên lưng Lạc Tử Dạ mà truyền qua

Ba người cộng lại tất nhiên là tốt hơn nhiều so với việc Tiêu Sơ Ảnh tự mình chống cự

Thanh Thành nhìn nhìn xung quanh, tuy trong lòng gã lo lắng cho công tử nhưng cũng biết cách tốt nhất hiện tại là khống chế được tiếng sáo kia! Cho nên gã đứng sau lưng Tiểu Sơ Cuồng..

Sau đó vận nội lực

Nội lực ở trên không trung qua lại mấy lần rồi dần dần biến thành vòng sáng, vòng sáng chậm rãi bay lên, giống như muốn nổ tung

Tiếng đàn càng lúc càng lớn đã làm nhiều được tiếng sáo kia, mọi người dân yên tâm, chỉ cần bọn họ kiên trì thêm một lát nữa thì nhất định sẽ hoàn toàn át được tiếng sáo kia!

Hai mắt Lạc Tử Dạ tối xuống, trong lòng hy vọng Diễm Liệt có thể nhanh chóng bắt được tên để tiện đang bày trò sau lưng người khác! Đùa giỡn nàng như thể mà không trả giá một chút thì sao mà được? Võ Lưu Nguyệt, tốt nhất là ả ta nên cầu nguyện rằng Doanh Tẩn không xảy ra chuyện gì

Nếu người bên cạnh nàng vì Võ Lưu Nguyệt mà xảy ra chuyện không may thì nàng nhất định sẽ lấy mạng của ả ta!

Ngay lúc này, Võ Lưu Nguyệt đang cố hết sức thổi sáo

Tình trạng của nàng ta không tốt hơn Tiêu Sơ Ảnh là bao, mồ hôi dày đặc trên mặt đang dẫn đọng lại

Võ Hạng Dương đứng cách nàng ta không xa cũng tái xanh mặt mày

Người đi truyền tin cho phụ hoàng đã quay về bẩm báo

Phụ hoàng đang điều tức, ngay cả mặt ông hắn cũng không thấy được, thế nên hiện tại không có ai có thể ngăn cản Võ Lưu Nguyệt nổi điên được! Khi Võ Lưu Nguyệt sắp chịu hết nổi thì đột nhiên quay đầu liếc Võ Hạng Dương một cái, hy vọng Võ Hạng Dương có thể giúp mình

Võ Hạng Dương vờ như không phát hiện, thờ ơ đứng đó

Võ Lưu Nguyệt lập tức nổi giận, nàng ta hơi ngửa cổ lên, cho hắn thấy vết thương trên cổ của mình

Đó là vết thương mà nàng ta tự gây ra khi lấy cái chết uy hiếp Võ Hạng Dương giao cây sáo ra

Hiện tại, nàng ta lại dùng cái chết để uy hiếp hắn lần nữa! Võ Hạng Dương xanh mặt trừng nàng ta một lát, hắn thấy ánh mắt của muội muội mình rất kiên quyết, hai mắt như đang muốn nói rằng nếu hắn không giúp nàng ta, khiến nàng thất bại thì nàng nhất định sẽ chết cho hắn xem! Hắn cảm thấy gân xanh trên trán mình sắp bị chọc tức tới mức nhảy ra ngoài rồi, giận tới nỗi thần kinh nảy lên

Trong lúc hai người đối mặt nhau, ánh mắt của nàng ta vô cùng quyết liệt! Hắn chỉ đành nghiến răng, bất đắc dĩ tiến lên giúp nàng

Hắn tụ tập nội lực vào lòng bàn tay nhưng vẫn không nhịn nổi mà mắng: “Ngươi đúng là đồ u mê không biết tỉnh ngộ!” Khiến mọi chuyện tới bước đường này, không gọi là u mê không biết tỉnh ngộ thì còn gọi là gì nữa? Nhưng mà sau khi hắn dứt lời, bàn tay vừa đặt lên lưng của Võ Lưu Nguyệt khiến cho tiếng sáo trở nên mãnh liệt hơn thì chợt nghe thấy tiếng bước chân, nó phát ra từ lầu dưới của đình nghỉ chân mà hai người đang đứng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.