*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hoàng đế sẽ nhắm vào nàng, người của những quốc gia khác cũng sẽ nhắm vào nàng.
Nhưng mà nàng nên trả lời như thế nào đây? Nàng đã nói thẳng là mình không cần gì, cũng không thiếu thứ gì, nhưng nói như thế cũng chưa hẳn có người tin, thậm chí sẽ làm cho người nghe cảm thấy nàng đang nói dối, từ đó lại càng kiêng dè nàng hơn.
Nhưng nếu nói mình cần thứ gì đó thì chính là trực tiếp tìm đường chết.
Nàng liếc nhìn Hiến Thương Mặc Trần, giống như suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên quay đầu lại, phóng khoáng vẫy tay với các cô gái đang giương mắt nhìn chằm chằm vào nàng ở phía bên kia
Hành3động này khiến cho các cô gái ở bên kia thét lên, sau đó nàng mới mở miệng nói: “Đương nhiên bản Thái tử vẫn còn thiểu rồi
Lẽ nào ngươi không nhận ra, đến nay bản Thái tử vẫn còn thiếu một thứ vô cùng quan trọng, mãi vẫn chưa có hay sao?”
Nàng vừa nói ra lời này, không ít người nín thở.
Đối với Thái tử mà nói, ngoại trừ ngai vàng thì còn thứ gì khác mà chưa có được nữa? Thế nhưng trong lòng mọi người lại mơ hồ nghĩ tới, cho dù Thái tử muốn leo lên ngai vàng thì cũng không cần gấp gáp, thẳng thừng như vậy chú?
Mọi người đều đang suy nghĩ như vậy
Diêm Liệt hơi lo lắng0cho Thái tử, thế nhưng khi ngước mắt liếc nhìn chủ tử nhà mình, hắn ta lại phát hiện ra Nhiếp chính vương điện hạ lúc này đang dựa vào chiếc bàn dài bằng ngọc màu đen
Một chân hắn giẫm lên chiếc bàn dài, nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản chẳng muốn nhìn sang
Rõ ràng là hắn không lo lắng cho tình hình của Thái tử một chút nào
Thể là Diêm Liệt lo lắng dùng phương thức truyền âm gọi một tiếng: “Vương, Thái tử.” Rõ ràng là Thái tử hơi ngốc nghếch, có dấu hiệu sẽ nói bậy bạ, lúc này Vương không định nói một câu, dàn xếp giúp Thái tử sao? Nếu như Thái tử nói bậy bạ khiến5cho khắp nơi nghi kỵ, vậy sẽ không ngừng có phiền toái.
Hắn thì lo lắng như vậy nhưng Phương Vô Trù lại không hề quan tâm, cũng chẳng muốn trả lời Diễm Liệt
Thật ra người bên cạnh hắn đều xem thường Lạc Tử Dạ, khi cô gái này thể hiện sự sắc sảo, dĩ nhiên là khiến cho người ta cảm thấy rất có lực công kích
Nhưng lúc khôn khéo, với trình độ đó thì người bình thường sao có thể so sánh được.
Dưới tình huống như vậy, nếu như nàng có thể sử dụng ngôn từ đưa bản thân rơi vào tình cảnh bất lợi, vậy thì đó cũng không phải là Lạc Tử Dạ mà hắn biết
Do đó, trạng thái lúc này4của Nhiếp chính vương điện hạ là hoàn toàn không lo lắng.
Quả nhiên, khi Lạc Tử Dạ nói xong câu kia, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn nàng
Đặc biệt là Võ Lưu Nguyệt, nàng ta nhìn Lạc Tử Dạ bằng ánh mắt hả hê và cười khẩy
Lạc Tử Dạ nói: “Chẳng lẽ Hiên Thương Phong vương không phát hiện ra, chuyện lớn cả đời của bản Thái tử vẫn chưa giải quyết hay sao? Sao ngươi có thể nói nhân sinh của bản thái tử đã viên mãn rồi, rõ ràng là bản Thái tử vẫn còn thiếu một người sinh khỉ con cho mình!
Nàng nói xong bèn nghiêng đầu, ném ánh mắt quyến rũ về phía các cô gái ở phía9bên kia.
Được đôi mắt hoa đào trời sinh phong lưu nhìn sang như vậy khiến cho không ít các cô gái cảm thấy tim đập thình thịch, trong mắt mỗi người đều tỏa ra trái tim hồng, bị mê hoặc đến nỗi tâm thần hỗn loạn, hận không thể lập tức lao tới chỗ Thái tử
Nhất là còn nghe thấy câu nói kia của Thái tử, thiếu một người sinh khỉ con cho y, khiến cho mọi người càng kích động sôi sục đến độ không thể kiềm chế được
Mặc dù các nàng cũng không rõ lắm, người và người sao có thể sinh ra khỉ con được.