*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thể thì đây chắc là Lạc Tục Phong cố ý lưu lại.
Võ Tu Hoàng nhìn chằm chằm chữ đó vài giây mới nhìn thấy rõ hình dáng của nó
Ông phát hiện đầy đúng là một chữ, hơn nữa chữ này còn rất đơn giản: “Nhớ!”
Nhưng mà ông lại thấy hốc mắt đỏ lên chỉ vì nhìn vào chữ này
Đây là chữ viết của Thủy Y, có hóa thành tro ông cũng nhận ra được
Cho nên những lời Lạc Túc Phong nói là thật, đây thật sự là di vật của Thủy Y! Thế mà hết lần này tới lần khác di vật như thế lại bị thằng nhóc Lạc Tử Dạ kia và mình tranh đoạt tới mức bị xé ra làm hai
Việc này hiển nhiên là làm cho Võ thần đại nhân cảm thấy tức giận
Ông nhìn chằm chằm quyền ghi chép này nửa ngày rồi mới3quay đầu lại hỏi một câu: “Hiện tại Vô Ưu lão nhân đang ở đâu?” Nước Vô ngân là thứ nước thần bí, nguồn gốc của nó cũng rất kỳ lạ
Nếu trên đời này có người có thể giải được thì đó chắc chắn là Vô Ưu lão nhân của Thiên Cơ môn!
Đám thuộc hạ nghe ông hỏi vậy liền trả lời: “Khởi bẩm bệ hạ, kể từ lần trước ngài đến Thiên Diệu này thì Vô Ưu lão nhân đã không xuất hiện nữa rồi
Thuộc hạ đoán rằng ông ấy đã quay về đại lục Hoàng Diệp rồi!”
Bọn họ đang ở đại lục Huyên Ngự, cách đại lục Hoàng Diệp vùng biển, muốn tới đó ít nhất cũng phải đi thuyền mấy tháng
Ánh mắt của Võ thần đại nhân đông lại, ông nói: “Vậy thì truyền tin cho Lãnh Tử Hàn ở đại lục Huyên Ngự, bảo0Tử Hàn tìm tung tích của Vô Ưu lão nhân cho trẫm
Mấy ngày nữa trẫm sẽ tự mình đi đến đại lục Hoàng Diệp để xin hỏi ông ấy về việc này!” Nếu ông không tự mình đi thì e rằng lão già Vô Ưu đó sẽ không giải đáp cho ông về đồ vật cần phải giữ bí mật tuyệt đối như thế này đâu.
Nhưng mà Võ Tu Hoàng vừa dứt lời thì thuộc hạ kia như chợt nhớ ra điều gì đó nên mở miệng nói: “Cái đó, bệ hạ, công tử...”
Lãnh Tử Hàn là đồ đệ của bệ hạ nên đám thuộc hạ luôn gọi đối phương là công tử
Võ Tu Hoàng liếc hắn ta một cái rồi lạnh lùng hỏi: “Hắn ta thế nào?”
Thuộc hạ kia lập tức đáp: “Lần trước đồ tôn của ngài, Bách Lý Cẩn Thần đến thăm nhưng mà ngài5không có ở đó nên hắn ta đã bỏ đi, có thể thấy tính cách của hắn ta vô cùng kiêu ngạo
Lúc đó ngài còn căn dặn thuộc hạ truyền tin cho công tử, nói rằng công tử không biết dạy dỗ đồ đệ của mình nên đồ tôn không biết kính trọng ngài đó, ngài còn nhớ không? Sáng sớm hôm nay công tử đã truyền tin trả lời, nhưng mà...”
Nhưng mà hắn không dám nói nội dung cho bệ hạ nghe
Võ Tu Hoàng liếc hắn một cái mới hỏi: “Nhưng mà cái gì, nói?”
“Nhưng mà nội dung hơi..
Khụ khụ, là thế này, công tử nói rằng công tử đã nói về việc này với Bách Lý Cẩn Thần sau khi nhận được tin của ngài rồi!” Thuộc hạ đó nhanh chóng đáp
Vẻ mặt Võ Tu Hoàng chợt biến thành cà lơ phất phơ, ông ta lại4hỏi: “Ô? Thể thằng nhóc kia nói như thế nào?” “Ừm, hắn ta nói hắn ta sẵn lòng đến thăm ngài lần nữa vì thể diện của công tử, nhưng mà hắn ta chắc chắn sẽ mang theo kiểm đến.” Thuộc hạ đó nói xong rồi không dám hé răng nữa.
Biểu cảm trên mặt Võ Tu Hoàng cũng cứng đờ
Bách Lý Cẩn Thần, thằng nhóc này chui từ đâu ra thế? Đứa con của cựu quốc quân Nam Nhạc mà lại có thể kiêu ngạo như thế sao? Thật là giống y như tên Phượng Vô Trù kia! Ông nghiến răng nói: “Khi sư diệt tổ, khi sư diệt tổ! Được rồi, ông đây đã biết chuyện này rồi, đi truyền tin bảo Tử Hàn tìm Vô Ưu lão nhân đi!”
“Vâng!” Hiện tại trong phủ của Thái tử cũng đang hỗn loạn tới mức gà bay chó sủa,9nguyên nhân là do có mấy người mất tích
Đầu tiên, chắc chắn là Doanh Tần công tử đang mất tích rồi, cũng không ai nhìn thấy Thanh Thành luôn đi cùng công tử nữa
Sau đó Vân Tiêu Náo cũng không thấy, còn hai vị khách trong phủ là Tiêu Sơ Ảnh, Thượng Quan Băng cũng không thấy nốt
Nhưng mà sau đó mọi người phát hiện một đám người thuộc đội súng hỏa mai đang nằm ở trong bụi cỏ ở phía sau viện, đáng lẽ ra lúc này bọn họ phải đi với Thái tử rồi mới đúng.
Bọn họ bị đập hôn mê, trên người chỉ còn một bộ đồ trong
Trùng hợp là số người bất tỉnh vừa bằng số người mất tích trong phủ, dường như là mọi người đã biết được điều gì đó rồi.
Bốn ngày sau, mọi người sắp tới biên giới của kinh thành
Bởi vì lần này đi nhận sự đầu hàng của người ta chứ không phải đi dạo chơi nên đoàn người không dừng lại nghỉ ngơi giữa đường
Thậm chí là khi mọi người nghỉ ngơi vào buổi tối cũng không vào nhà trọ ở, vì hình như Hoàng đế bệ hạ không thể chờ việc người ta nhận đầu hàng lâu hơn được nữa
Giống như là mọi người đi đến chừng nào mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi rồi thì đóng quân cắm trại ngay tại đó luôn
Buổi tối ngủ, tới sáng ngày hôm sau dậy rồi lại tiếp tục đi.
Lều trại của những người có quyền cao chức trọng đều cách nhau rất gần, chỉ cần có một biến động nhỏ thổi là những người trong lều trại đều sẽ chú ý
Nhiếp chính vương điện hạ suy xét tới việc Lạc Tử Dạ không muốn những người khác biệt về quan hệ giữa hai người nên hắn không quấy rầy nàng
Vì thế nên bọn họ trải qua bốn ngày đi biên giới kinh thành vô cùng an ổn
Sau khi đặt chân đến biên cương xa xôi.
Có một nam nhi đẹp trai với vóc dáng vô cùng hiên ngang, mạnh mẽ dẫn theo một đám người mặc trang phục của dân tộc thiểu số đứng chờ ở nơi đó
Người đó vừa thấy mọi người đến liền khom lưng nói: “Vương tử Hợp Tề xin thay mặt phụ vương nghênh đón các vị!” Nam nhi này vô cùng khôi ngô tuấn tú, Lạc Tử Dạ vừa thấy hắn liền sáng mắt ra
Vẻ mặt nàng xuất hiện ánh sáng khát vọng quen thuộc, đây là phản xạ có điều kiện mỗi khi nàng nhìn thấy trai đẹp
Vì thế nên nàng lập tức nói: “Bản Thái tử thay mặt phụ hoàng cảm tạ sự nghênh đón của Vương tử!” Nàng muốn làm cho trai đẹp nhanh chóng chú ý đến mình! Lạc Túc Phong quay đầu nhìn xem Lạc Tử Dạ, trong đầu ông ta thầm nghĩ mình từng nói để cho y thay mặt mình chào hỏi à?
Ánh mắt của Nhiếp chính vương điện hạ đột nhiên trở nên lạnh lẽo.