*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hay ví dụ như Hiên Thương Mặc Trần, nàng không quen thân với hắn ta, bởi vì nàng cảm thấy hắn ta quá tàn nhẫn, quá phức tạp.
Vì thế lúc này, e là vị Vương tử này không thể trở thành bạn bè của Lạc Tử Dạ được nữa rồi
Không ngoài dự đoán, quả nhiên hắn vừa hỏi xong, Lạc Tử Dạ gần như lắc đầu trong vô thức, đồng thời đáp lời: “Ta không muốn!” Nàng nói không lớn tiếng lắm, cho nên không mấy ai nghe thấy.
Diêm Liệt đứng dưới vương giá lặng lẽ xoa trán, trong lòng cũng cảm thấy cạn lời luôn
Đúng vậy, mặc dù chỉ số cảm xúc của Vương cần phải cứu vớt quanh năm, thế nhưng chỉ số thông minh vẫn cao lắm đó
Vương vừa ra tay đã hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ kết bạn với người3khác của Thái tử.
Lạc Tử Dạ nói ra ba chữ kia, Nhiếp chính vương điện hạ tỏ ra rất hài lòng.
Lúc này, hắn chẳng thèm để ý tới Vương tử Hợp Tề nữa, chỉ liếc mắt nhìn đối phương, thái độ vẫn ngạo mạn như thường
Hắn lạnh lùng bình tĩnh lên tiếng: “Trước mặt Cô, tốt nhất là người vĩnh viễn đừng bao giờ tự cho là mình thông minh, người không nên nhòm ngó thì không được phép nhìn nhiều!”
Hắn vừa nói xong, có không ít đại thần đi theo lập tức nhớ tới câu “ai cho phép các ngươi nhìn lén hẳn?” mà Nhiếp chính vương điện hạ quát mắng bọn họ trong Ngự hoa viên ngày đó
Câu này tuyệt đối là nói tới Thái tử đây mà! Đến lúc này, bọn họ đã hoàn toàn hiểu rõ
Vương tử Hợp Tề vẫn mờ0mịt một lúc lâu
“Người không nên nhòm ngó”, hắn nhòm ngó ai nhỉ? Nhòm ngó ai hả? Nhòm ngó..
Hắn vừa ngước mắt, lập tức nhìn thấy Lạc Tử Dạ bên cạnh Phượng Vô Trù
Khóe miệng hắn khẽ run rẩy
Hình như hắn chỉ nhìn Lạc Tử Dạ một lúc, nhưng mà rốt cuộc hắn liếc nhìn một người đàn ông nhiều thêm vài lần thì mắc mớ gì tới Phượng Vô Trù chứ? Trong lòng hắn rất mờ mịt chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn thành thật nói: “Tiểu vương hiểu rồi, xin Nhiếp chính vương điện hạ bớt giận!”
Một lễ chào đón đang yên đang lành chỉ vì vài chuyện không rõ nguyên nhân mà kéo dài cả buổi trời.
Vương tử Hợp Tề thầy Phượng Vô Trù hình như không cố ý làm khó hắn nữa, cũng không nói gì thêm, thế là hắn lau5mồ hôi trán, xoay người chắp tay với Hoàng đế Thiên Diệu, tỏ ý bọn họ có thể xuất phát rồi.
Lạc Túc Phong gật đầu, không nóng không lạnh nói: “Vậy mời Vương tử Hợp Tề dẫn đường!”
Nhiếp chính vương điện hạ là kẻ chuyên bới móc, thái độ của Hoàng đế cũng không được tốt cho lắm, người duy nhất khiến Vương tử Hợp Hề cảm thấy tấm tình vui vẻ là vị Thái tử Thiên Diệu tràn đầy nhiệt tình kia
So sánh ba người này với nhau, vương tử Hợp Tề cảm thấy nếu hắn có thể kết bạn với vị Thái tử này thì đây nhất định sẽ là chuyện cực kỳ vui vẻ.
Thế nhưng hắn chợt nhớ tới câu nói vừa rồi của Phượng Vô Trù..
Lạc Tử Dạ nhìn cả buổi, tách trà đang bưng trong tay đã nguội ngắt, nhưng4nàng hoàn toàn không chú ý tới vấn đề cỏn con này mà trực tiếp đưa tách trà ấy cho Phượng Vô Trù.
Đôi mắt ma quỷ của hắn khóa chặt vào nàng
Không khó nhìn ra hắn không vui cho lắm
Hắn trầm giọng hỏi: “Lạc Tử Dạ, đây là trà người dâng cho Cô đấy hả?”
“Ủa?” Nàng cúi đầu nhìn tách trà kia rồi lại cảm nhận nhiệt độ trong tay, sau đó phát hiện ra đúng là trà đã hết nóng rồi
Nàng cười gượng hai tiếng rồi vội vàng rót thêm một tách trà mới.
Thế nhưng trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy rất bực mình, vì bực mình nên nàng thẳng thừng nói luôn: “Nhưng mà Nhiếp chính vương điện hạ này, bây giờ đang là mùa hè nhỉ? Ngày hè nóng nực thế này, rốt cuộc là người muốn uống trà nóng cỡ9nào? Ngươi không sợ lại bị cảm nắng à?”
Lại bị cảm nắng?
Rất nhiều người thính tại đều nghe thấy câu nói này của Lạc Tử Dạ, nhưng bọn họ e sợ khí thế và áp lực mạnh mẽ của Nhiếp chính vương điện hạ nên không dám lén lút nhìn sang, thế nhưng trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc
“Lại bị cảm nắng” ư?