Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 511: Lạc tử dạ, đêm nay ngươi chờ đó cho cô! (8)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khuôn mặt ông ta đã già nua, mái tóc bạc nhẹ cuốn trên đỉnh đầu.

Xem ra, đây chính là dáng vẻ gần đất xa trời.

Thế nhưng, điều kỳ lạ là, không biết có phải do ảo giác hay không mà Lạc Tử Dạ lại cảm thấy nàng đã nhìn ra thứ ánh sáng khác thường trong đôi mắt thoạt nhìn có vẻ đục ngầu của đối phương

Đó không phải ánh mắt của một người thật sự bị thương nặng hay là người bệnh tình nguy kịch

Cũng trong lúc này, trong đầu nàng đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước lúc lên triều, có người bẩm báo rằng nước Nhung muốn đầu hàng, khi ấy nàng đã nhìn thấy vẻ khác thường trong mắt Phượng Vô Trù

Vì thế, nàng3càng cảm thấy chuyện này thật kỳ quặc

Mặc dù trong lòng nàng tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẻ mặt vẫn không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, chỉ ngoan ngoãn đứng một bên

Đồng thời, nàng cũng liếc nhìn những người bên kia

Nàng nhìn hết người này tới người khác, sau đó phát hiện ra phục sức(*) của bọn họ khác nhau rất nhiều

Nàng hơi giật mình, lập tức cảm thấy là lạ

Đây là...

(*) Phục sức: ăn mặc và trang sức theo lối riêng nào đó.

Trong lúc nàng đang hoài nghi, quân chủ nước Nhung dẫn đầu một đoàn người quỳ xuống, hô to: “Quốc chủ nước Nhung cùng Vương tộc và văn võ bá quan cung nghênh Nhiếp chính vương điện hạ, cung nghênh Hoàng đế Thiên0Diệu!”

Phía sau ông ta là một cô gái phong tình mê hoặc đeo khăn che mặt, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta đảo quanh bốn phía

Lúc nàng ta nhìn đến Phượng Vô Trù, mặc dù đối phương không hề nhìn nàng ta, thế nhưng khí thế kia đã khiến cho nàng ta rung động ngay lập tức, đồng thời cũng nhận ra thân phận của đối phương

Nàng ta vội cúi đầu, không dám nhìn tiếp nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhiệm vụ mà lần này phụ vương giao cho mình sợ là khó có thể hoàn thành!

Tuy nhiên, đôi mắt vẫn ngậm ý cười, nàng ta bước lên phía trước rồi quỳ xuống: “Công chúa Lâu Lan Hách Đề Na tham kiến Nhiếp chính vương5điện hạ, tham kiến Hoàng đế Thiên Diệu!” Lạc Tử Dạ vừa nhìn thấy cô gái này thì thán phục không thôi, cảm thấy đối phương thật là nữ tính

Nàng còn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Võ Lưu Nguyệt một cách đầy ẩn ý

Mặc dù lúc nhìn Võ Lưu Nguyệt, nàng không nói một chữ nào nhưng thần sắc trong ánh mắt kia lại giống như đang nói: Ngươi nhìn đi, công chúa thì phải như thế nào mới trông nữ tính, mới khiến người ta yêu thích, ngươi nhìn lại ngươi đi! Võ Lưu Nguyệt nghẹn họng, suýt hộc máu luôn.

Sau đó, lại có vài người đàn ông cao lớn mặc trang phục truyền thống bước lên phía trước rồi quỳ xuống, lần lượt hộ: “Gia Trác4Phong của thảo nguyên Chuẩn Cát Nhĩ, Hoàn Nhan Hồng của bộ lạc Hàn Kỵ, thảo nguyên Tuyệt Việt...”

Bọn họ lôi thôi dài dòng nói rất nhiều, có không ít người, ước chừng hơn mười mấy người lận, mỗi người tới từ một bộ lạc khác nhau

Bọn họ đồng thanh nói: “Tham kiến Nhiếp chính vương điện hạ, tham kiến Hoàng đế Thiên Diệu! Trước đây chúng ta đã nghe nói tới thần uy của Thiên Diệu, vẫn luôn muốn tới mở mang kiến thức một phen

Không biết chúng ta làm thế này có đường đột hay không, mong Nhiếp chính vương điện hạ và Hoàng đế Thiên Diệu thứ tội!”

Lúc này, Lạc Tử Dạ xem như đã hiểu rồi, chuyện nước Nhung đầu hàng lần này không9hề đơn giản, thật ra những bộ lạc tại ngoại(*) khác còn muốn thăm dò và thị uy

Tóm lại là bọn họ muốn nhìn thử xem rốt cuộc thực lực của Thiên Diệu mạnh mẽ nhường nào, đồng thời, nếu có thể, bọn họ còn muốn tỉ thí một phen.

(*) Tái ngoại khu vực phía bắc Vạn Lý Trường Thành

Đây là vấn đề liên quan tới danh tiếng quốc gia đó! Lạc Tử Dạ ngoảnh đầu nhìn Phượng Vô Trù, thấy hắn đang ra vẻ ngồi nghiêng, một tay chống đầu lim dim ngủ, bày ra phong thái ngạo mạn, kể cả của bề trên như mọi khi, rõ ràng là dáng vẻ hoàn toàn không để những người này vào mắt.

Nàng khẽ mím môi

Thôi xong, tám chín phần mười là lúc này cả thiên hạ đều dẫn binh tới chinh phạt Phượng Vô Trù, vậy mà hắn vẫn có thể bát phương bất động(*), ngồi nguyên tại chỗ bày ra dáng vẻ không một ai có thể làm gì ông đây.

(*) Bát phương bất động: ý chỉ người gặp vui, khổ, khen, chê, vinh, nhục, lợi, suy của cuộc đời nhưng lòng không dao động

Lúc này chỉ còn lại một cô gái đứng trong góc chưa tự giới thiệu bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.