Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 517: Vì nhân dân, chúng ta làm màu vĩnh viễn không bao giờ lùi bước (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù trong lòng ông ta không chắc chắn lắm, nhưng nhìn dáng vẻ tự tin kia của Lạc Tử Dạ, ông ta cũng tạm yên tâm

Quan trọng nhất là trên thực tế, người tinh nhuệ nhất trong binh mã của ông ta e rằng cũng không địch lại những tên lỗ mãng trên thảo nguyên kia, cho nên trước mắt ngoài trông cậy vào Lạc Tử Dạ, ông ta cũng không biết mình phải làm gì

Vì vậy, dù không chắc chắn thì cũng chỉ có thể tạm thời như vậy!

Trước hết cứ để cho Lạc Tử Dạ thử một chút xem, nói không chừng..

Lúc này, Hiên Thương Mặc Trần ngồi ở phía bên kia Lạc Tử Dạ bỗng nhiên cười một tiếng, mở miệng nói: “Lần này Thái tử Thiên Diệu chủ động3xin đi duyệt binh, so đấu với người đại mạc, thật sự chắc chắn có thể thắng được người đại mạc như vậy sao? Hay Thái tử cho là, quân đội của Hoàng đế quý quốc không có đủ bản lĩnh tới đối ứng chuyện này? Vậy vì sao không cầu viện Nhiếp chính vương điện hạ?”

Lời này của hắn vừa vang lên, toàn trường yên lặng mấy giây

Đương nhiên, sự yên tĩnh này cũng chỉ ở trên đài cao thôi, bởi vì chỉ có mấy người xung quanh đó mới nghe thấy lời Hiến Thương Mặc Trần nói

Lúc nói câu này giọng hẳn không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để cho những người nên nghe đều nghe thấy.

Phượng Vô Trù khép hờ đôi mắt, không thèm quan tâm, bởi vì trong lòng0hắn hiểu rõ, Lạc Tử Dạ có thể ứng đối được

Nhưng sắc mặt Lạc Túc Phong lại lập tức tối xuống

Lạc Tử Dạ cũng càng ngày càng không thích “boy tâm cơ” này, mỗi lần hắn mở miệng ra nói đều đào bẫy cho mình, chỉ cần nàng không trả lời tốt thì sẽ chọc tới vô số phiền toái! Điều này khiến nàng thật sự rất muốn đạp hắn một cái.

Lần này tâm tình không vui là một chuyện

Nhưng nàng lại không thể làm bộ không nghe thấy vấn đề mà người này vừa mới hỏi, để hắn thu vấn đề này lại

Nhất là trước mắt Hoàng đế nhất định chăm chú tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe, chờ đợi câu trả lời của nàng.

Trả lời không tốt chính là coi5thường vương uy, xem thường quân đội của Hoàng đế.

Nàng liếc Hiến Thương Mặc Trần một cái, nói với tâm trạng không vui chút nào: “Hiến Thương Phong vương nói gì vậy? Mọi người đều biết, Thần Cơ doanh của bản Thái tử từ lúc thành lập tới giờ còn chưa đầy một tháng! Chút bản lĩnh như vậy, nào có thể so sánh với người của phụ hoàng! Bản Thái tử chỉ muốn cho người của các bộ lạc mở rộng tầm mắt, chiêm ngưỡng thần uy của Thiên Diệu ta, binh mã của một mình bản Thái tử đã đủ rồi, cần gì phải làm phiền đến người của phụ hoàng? Lại càng không cần nhọc lòng Nhiếp chính vương điện hạ!”

Nàng vừa nói xong, Hiến Thương Mặc Trần khẽ mỉm cười,4dường như đã sớm đoán được Lạc Tử Dạ sẽ trả lời như vậy

Hắn còn đang định mở miệng nói tiếp.

Nhưng Lạc Tử Dạ đã không muốn nghe hắn nói nữa, nàng nhìn hắn chằm chằm rồi tiếp tục nói: “Có điều nhắc đến thì, dọc đường đi dường như Hiên Thương Phong vương vô cùng thân thiết với bản Thái tử, còn hỏi gia không ít vấn đề nữa

Có phải ngài bị lây bệnh lảm nhảm mức độ nặng tương đối phổ biến gần đây, hơn nữa đã bất hạnh đến thời kỳ cuối hay không?”

Nàng thật sự không muốn nghe anh chàng tâm cơ này nói bất cứ một câu chèn ép nào nữa

Nói chuyện với người này quá mệt mỏi, nói xong một câu vẫn phải tập trung toàn bộ tinh9thần, sợ đối phương nắm được đằng chuỗi gì đó, Lạc Tử Dạ bày tỏ mình không có sức chống đỡ, cũng không muốn tiếp tục chống đỡ!

Nàng vừa nói xong câu này, nụ cười trên mặt Hiến Thương Mặc Trần cứng đờ hơn phân nửa.

Lảm nhảm mức độ nặng? Lảm nhảm? Hắn?! Được rồi, suy nghĩ một chút, dọc đường đi mình đúng là hỏi Lạc Tử Dạ không ít vấn đề, hơn nữa còn nói tương đối nhiều với Lạc Tử Dạ

Khi nhìn thấy đôi mắt đào hoa của nàng tràn đầy ý lạnh, lơ đãng quét về phía mình, Hiên Thương Mặc Trần biết mình thật sự chọc giận đối phương rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.