Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 61



“Cái gì? Nhân Duyên... cây Nhân Duyên á?” Nghe xong câu này, Lạc Tử Dạ quay phắt đầu lại với tốc độ ánh sáng, nuốt nước bọt một cái, vô cùng nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không!2Cấy Nhân Duyên ư? Tuy nàng cảm

thấy cái tên Hiên Thương Dật Phong này khiến người ta không nhìn thấu được, cũng quá tàn bạo, e rằng không thích hợp để làm bạn. Thậm chí, nếu có quan hệ tốt với6hắn ta, chưa biết chừng lúc nào đó sẽ bị hắn tính kế, rơi vào trong một thế cờ ấy chứ.

Thậm chí, có khi còn chết như những quân cờ trong tay hắn ta hôm nay vậy!

Thế nhưng hiện giờ hắn3mời nàng đến xem cây Nhân duyên. Cây Nhân Duyên là một loài cây rất tốt, nghe tên thôi đã biết cái cây này thế nào rồi. Lẽ nào Hiến Thương Dật Phong mời nàng cùng đi để gắn kết nhân9duyên sao? Vừa nghĩ vậy, nàng lại nhanh chóng thầm lắc đầu, không thế nào...

Nàng vừa kinh ngạc hô lên như vậy, Phượng Vô Trù đứng bên cạnh bèn quay người nhìn nàng một cái. Cây Nhân Duyên nằm ở chính4giữa quốc tự, với vị trí trung tâm như thế, bồn xung quanh đều rất rộng rãi thoáng đãng, cũng là nơi có phong cảnh đẹp nhất của quốc tự. Hiên Thương Dật Phong chọn nơi đó chỉ là vì vị trí địa lý của cây đó thôi, nhưng rõ ràng trọng điểm mà Lạc Tử Dạ quan tâm lại đặt ở cái tên của cây!

Cây Nhân Duyên, cây Nhân Duyên...... Chẳng lẽ y còn cho rằng giữa hai người đàn ông với nhau, có thể có nhân duyên gì sao? Mà Hiên Thương Dật Phong hẹn nàng đi, là vì muốn nói về nhân duyên ư? Không chỉ sắc mặt của Phương Vô Trù kỳ quái, mà mấy người khác nhìn dáng vẻ ngây người này của Lạc Tử Dạ cũng đều cảm thấy cạn lời... Lúc này, khóe môi tao nhã của Hiến Thương Dật Phong cũng khe khẽ run lên một chút. Sao hắn lại quên mất chứ, bản thân Lạc Tử Dạ tự nhận mình là đoạn tụ, hẳn là y thích đàn ông, mà tên của cái cây kia thì vừa khéo...

Hắn có nên nhắc nhở một chút để Lạc Tử Dạ đừng nghĩ quá nhiều không? Tuy hắn rất hứng thú với quyền vị và thiên hạ, nhưng không đến mức vạn bất đắc dĩ thì tạm thời hắn cũng không tính toán đến nước bán thân thể cho Lạc Tử Dạ đâu.

“Cô không đồng ý!” Hiến Thương Dật Phong còn chưa nghĩ xong xem mình có nên nhắc nhở Lạc Tử Dạ không, mà Lạc Tử Dạ cũng chưa thực sự cân nhắc xem mình có nên nhận lời không, thì giọng nói ma mị trầm thấp của Phương Vô Trù đã vang lên. Sắc mặt hắn sa sầm xuống như đang cụp mắt hít sâu một hơi, khống chế cơn giận của mình rồi mới cất lời.

Lạc Tử Dạ khẽ nhướng mày, một câu “ngươi dựa vào cái que gì mà không đồng ý, chuyện này liên quan quái gì đến người” đã lên đến miệng rồi! Nhưng Hiền Thương Dật Phong lại giành trước nàng, khẽ mỉm cười quay sang nhìn Phượng Vô Trù, từ tốn nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, tại hạ chỉ mời Thái tử đi dạo một chút thôi mà, sao ngài lại phản đối chứ. Lẽ nào suy nghĩ của ngài về Thái tử hiện giờ đã vượt qua giới hạn đối với sủng vật rối hay sao?”

Hắn ta vừa dứt lời, mọi người ở đây đều trầm mặc mất vài giây nhìn Phượng Vô Trù. Đúng thế, từ lúc họ đến Thiên Diệu tới giờ, Phượng Vô Trù vẫn luôn thể hiện cho mọi người thấy Lạc Tử Dạ là sủng vật của hắn. Nhưng dù có là sủng vật thì hắn cũng nên có tự do của mình. So với Quả Quả, dù có ngày nào đó bay ra ngoài tìm con chim khác để chơi đùa, chắc chắn Phượng Vô Trù cũng sẽ không quản! Nhưng lúc này, hắn lại không để cho Lạc Tử Dạ đi gặp gỡ Hiến Thương Dật Phong là thế nào đây?

Dựa theo tính cách của Nhiếp chính vương điện hạ, lúc này hẳn sẽ nên thẳng tay đánh Hiển Thương Dật Phong một trận để dạy dỗ hắn ta một bài học, khiến đối phương biết rõ, bất cứ ai cũng không có tư cách phán xét chuyện bản thân mình coi Lạc Tử Dạ là gì mới đúng! Ấy thế mà khi Hiến Thương Dật Phong hỏi ra cầu này, lại như hỏi trúng tim đen của Phượng Vô Trù vậy, không chỉ hỏi trúng tim đen mà còn xuyên qua một cái, khiến lần đầu tiên trong cuộc đời mình, hắn có cảm giác chột dạ!

Đôi mày rậm của hắn nhíu chặt lại nhìn Hiên Thương Dật Phong một cái rồi lại nhìn Lạc Tử Dạ. Sắc mặt hắn trở nên hơi khó coi. Cuối cùng, hắn đột nhiên phì cười một tiếng, trầm giọng nói: “Cô đối với y, có thể có suy nghĩ gì được chứ? Sủng vật chỉ là sủng vật thối! Còn về Phong vương, người muốn gặp y cũng có thể, nhưng nếu định cướp sủng vật của cô đi, thì người nên biết tính cách của Cô thể nào!”

“Đương nhiên rồi!” Hiến Thương Dật Phong mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại sâu hơn vài phần.

Tên Phượng Vô Trù này vĩnh viễn đều chuyên chế, độc tài, bá đạo. Lời hắn nói ra chính là mệnh lệnh, dù cho mệnh lệnh đó là sai, cũng không cho phép người khác phản bác. Nhưng lời phản bác của mình ngày hôm nay lại không khơi dậy ngọn lửa tức giận của Phương Vô Trù, mà là sự nhượng bộ.

Điều kỳ quặc nhất là, sau khi Phượng Vô Trù nói xong những lời này, hắn lại không nói thêm bất cứ lời nào nữa, quay đầu đi thẳng. Vết nhăn trên trán rất sâu, dường như còn mang theo chút tức giận, sải bước mà đi!

Giờ thì mọi người đều cảm thấy hơi khó hiểu, bao gồm cả Lạc Tử Dạ, cũng kỳ quái nhìn theo bóng hắn. Họ đang nói chuyện tử tế, hắn lại đột ngột bỏ đi là sao? Hơn nữa, nhìn dáng còn có vẻ không vui vẻ gì nữa chứ?

Nàng liếc nhìn Hiến Thương Dật Phong một cái, rồi lại nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa của Phượng Vô Trù. Cuối cùng, nàng nói với Hiên Thương Dật Phong: Vậy thì được thôi, sáng mai gặp!” Đi xem rốt cuộc Hiến Thương Dật Phong tìm mình có ý đồ quý gì cũng tốt! Hơn nữa, Phượng Vô Trù cũng đã đồng ý rồi, nàng mà không đi thì có vẻ non gan quá.

Nghe vậy, Hiên Thương Dật Phong khẽ mỉm cười gật đầu với Lạc Tử Dạ: “Sáng mai gặp, bản vương sẽ cung kính chờ Thái Tử điện hạ đại giá quang lâm!”

Nói xong lời này, hắn nhìn về phía Long Ngạo Địch, giọng nói ấm áp lại vang lên: “Nếu như Hoàng đế quý quốc có điều bất mãn với bản vương vì chuyện long mạch, hoặc sai Tướng quân người bắt bản vương, bản vương đều không có bất cứ ý kiến gì cả, chờ ý chỉ của Hoàng để quý quốc. Nhưng trước khi Hoàng để quý quốc cất lời, dù sao bản vương cũng là thân vương của Hiến Thương, đại diện của Hoàng đế nước ta đến đây, tạm thời Tướng quân vẫn còn chưa có tư cách để bắt bản vương. Bản vương cáo từ trước!”

Hắn nói hết lời, chắp tay rất lễ độ, sau đó mỉm cười nhìn Lạc Tử Dạ một cái rồi mới quay người rời đi.

Minh Dận Thanh nhìn một lúc, giờ cũng hiểu đại khái vấn đề, hẳn là long mạch kia đã rơi vào tay Hiến Thương Dật Phong, sắc mặt của hắn ta cũng khó coi hơn vài phần. Bàn tay cầm kiếm của hắn ta siết chặt lại, nhìn theo bóng Hiền Thương Dật Phong, trên mặt dần lộ ra sát khí. Nhìn dáng vẻ hắn ta thế này, dường như đã muốn ra tay với Hiến Thương Dật Phong.

Nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn kìm lại, lẳng lặng cười lạnh một tiếng rồi quay người sải bước ra về. Hắn ta không nói lời nào với Lạc Tử Dạ, cũng không tỏ chút ý tứ gì với Long Ngạo Địch, khách sáo giải thích một chút vấn đề vì sao vừa rồi mình lại vô cớ gia nhập vào cuộc chiến này rồi cứ thể đi thắng!

Sau khi hắn ta đi rồi, Long Ngạo Địch cũng như kiềm chế sự phẫn nộ. Ngày hôm nay, tất cả những người có liên quan đến việc long mạch bị mất đều đã tự sát hết rồi. Hơn nữa, trước khi chết chúng còn nói rằng chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Hiến Thương Dật Phong. Hiện giờ điều mà Long Ngạo Địch hắn phải đối mặt, trừ chuyện long mạch bị đối thủ lấy mất ra, còn có tội không bảo vệ tốt quốc tự, đánh mất long mạch nữa. Nếu như Hoàng đế trách tối thì chuyện này khó tránh khỏi phiền phức.

Hắn hít sâu một hơi, đang định ra về.

Lúc này Lạc Tử Dạ đứng sau lưng hắn lại đột nhiên lên tiếng: “Long tướng quân, hôm nay long mạch bị cướp mất, e là phụ hoàng sẽ trách tội!”

Nàng vừa nói câu này, Long Ngạo Địch chợt dừng bước, quay đầu nhìn Lạc Tử Dạ như đang chờ câu nói tiếp theo của nàng. Lúc này, ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ, thế nên hắn cũng tin rằng, nếu Lạc Tử Dạ thực sự muốn nói gì với mình, chắc hẳn sẽ không kiêng dè bất cứ điều gì. Sau khi ánh mắt của hắn nhìn về phía nàng, Lạc Tử Dạ khẽ nhướng mày, cười nói tiếp: “Hơn nữa, bản Thái tử cho rằng, dù cho không có chuyện long mạch thì chắc chắn Long tướng quân cũng vẫn sẽ bị trách phạt!” Đồng tử của Long Ngạo Địch hơi co lại, sau đó chậm rãi quay người, nhìn Lạc Tử Dạ. Đến tận lúc này, hắn mới bắt đầu đối diện trực tiếp với nàng, lên tiếng chất vấn: “Thái tử nói vậy, là có ý gì?” Hắn cũng không ngây thơ đến mức cho rằng hiện giờ Lạc Tử Dạ nói thế này thật ra chỉ là cười trên nỗi đau khổ của người khác hoặc chỉ thuận miệng nói ra câu này mà thôi đâu. Nhất là những ngày gần đây, hắn và Lạc Tử Dạ cũng chẳng có khúc mắc gì với nhau, hắn cũng không cho rằng Lạc Tử Dạ rảnh hơi rỗi việc, nhàm chán quá nên châm chọc hắn!

“Ta có ý gì, chẳng lẽ Tướng quân không biết sao?” Nàng nhướng mày nhìn hắn, đuôi mắt như đang cười. Có điều, nụ cười đó hoàn toàn không đạt đến đáy mắt. Nàng nói tiếp: “Ta đã gặp Vân Tiêu Náo rồi, nàng không có thứ nội công trong truyền thuyết đó, thân thủ cũng chỉ bình thường thôi, đại khái trong mắt các ngươi, thì có thể gọi là võ mèo cào! Với thân thủ đô của nàng, làm sao có thể treo tường vào đây? Lẽ nào người muốn bản Thái tử tin rằng, đây là do sức mạnh của tình yêu khiến cho thực lực của nàng tăng vọt, biến thành không ai có thể địch nổi, thế nên tiện tay cũng có thể hạ gục mấy tên thị vệ, phá vỡ phòng tuyến bảo vệ của Tướng quân rồi xông vào đây sao?”

Cô nương tên Vân Tiêu Náo đó, nhìn rất ngây thơ đáng yêu, thế nên Lạc Tử Dạ cũng không cho rằng cô nương đó cũng định tham gia vào mấy chuyện lùm xùm này. Thế nhưng, rõ ràng đám đàn ông trước mắt nàng đây lại biến nàng ấy thành quân cờ trong đại cục thiên hạ!

Nghe nàng nói vậy, vẻ lạnh lùng trên mặt Long Ngao Địch khẽ biến đổi, đôi mắt màu máu cũng hơi nheo lại. Khuôn mặt có hàm râu quai nón nhìn vô cùng gợi cảm kia, lúc này cũng thoáng có vẻ hung dữ. Hắn hít sâu một hơi như cổ khống chế lửa giận, rồi mới từ tốn nói: “Đến Thái tử còn có thể treo tường vào đây, vì sao Vân Tiêu Náo lại không thể chứ? Phải chăng điều này cũng chứng tỏ rằng, thật ra thân thủ của Thái tử cũng không tầm thường chút nào, không phải chỉ biết háo sắc và ham vui giống như biểu hiện bên ngoài. Thậm chí, Thái tử còn ngẩm là một người rất có thực lực và sự khôn ngoan cơ trí vượt xa vẻ bên ngoài mà chúng ta không hề biết. Thế nên ngài mới có thể vào được đây, phải không?”

Nhìn dáng vẻ hơi giận dữ của hắn, Lạc Tử Dạ hiểu rất rõ nguyên nhân khiến cho lời lẽ của Long Ngạo Địch bỗng trở nên sắc bén gay gắt, thậm chí là mỉa mai vặn hỏi không chút nể nang như vậy. Không gì khác ngoài hai lý do, thứ nhất, hắn không muốn thừa nhận rằng chính hắn cố tình thả Vân Tiêu Náo vào đây. Thứ hai, là vì vừa rối long mạch bị người ta cướp đi mất, tâm trạng của hắn cực kỳ không tốt, thế nên lúc này cũng không có tâm trạng để ngửa bài với nàng.

Đối với những người rất rất đẹp trai thì dù họ nói chuyện có cực kỳ không nể nang đi chăng nữa, Lạc Tử Dạ cũng có thể vì nể tình dung mạo của họ mà chọn bao dung cho họ. Vì thế, nàng cũng không so đo với ngữ khí và lời nói của hắn, khẽ cười đáp: “Bản Thái tử có phải là người như vẻ bề ngoài của mình hay không thì dù bản Thái tử có nói nhiều đến mấy, chắc Tướng quân cũng sẽ không tin. Thế nên, tất cả những chuyện này, bản Thái tử sẽ không bàn luận nhiều nữa, tự Tướng quân phán xét đi! Hơn nữa, việc bản Thái tử lọt vào đây vốn cũng do Tướng quân không chú ý. Sau khi xảy ra chuyện như thế rồi, Tướng quân biết rõ có người lẻn vào mà vẫn không phải thêm người canh gác. Cuối cùng ngươi còn để Vân Tiêu Náo lọt vào đây. Bản thân Tướng quân tự nói xem, người cảm thấy chuyện này là cố ý, hay là trùng hợp? Hoặc là do Tướng quân căn bản không có bản lĩnh đề phòng sự việc xảy ra, thế nên thả cho người khác vào hết lần này đến lần khác? Nếu là như vậy, thì liệu có bị phụ hoàng trừng phạt không?” Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Long Ngạo Địch càng lạnh hơn.

Ánh mắt hắn nhìn Lạc Tử Dạ cũng sâu hơn vài phần. Lạc Tử Dạ cũng không chờ hắn nói gì, lại cười nói tiếp: “Hay là bây giờ Tướng quân định nói với ta rằng, trên thực tế, việc bản Thái tử vào được đây cũng là do Tướng quân cố ý thả vào? Cố ý làm như thế?”

Thực ra Lạc Tử Dạ cũng không nghi ngờ vấn đề này lắm. Thứ nhất là nàng có sự tin tưởng nhất định đối với thực lực của mình, nàng không cho rằng người của Long Ngạo Địch có thể dễ dàng phát hiện ra mình, khiến cho nàng không thể vào được. Thứ hai, trận chiến tranh giành long mạch này, hẳn là Long Ngạo Địch cũng không hy vọng có quá nhiều người tham gia vào, thế nên nếu trước khi sự việc xảy ra mà biết mình sẽ tới, thì chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách ngăn cản.

Còn về việc giải thích hợp lý cho chuyện này thì là, sau khi mình lén lút vào đây, Long Ngạo Địch thấy Phượng Vô Trù đã đồng ý cho nàng ở lại, nàng sẽ không thể rời đi nữa. Nếu đã như vậy, đã làm thì làm cho tới nơi luôn đi, hắn lại cố tình thả Vân Tiêu Náo vào. Tuy hôm nay khi Long Ngạo Địch nhìn thấy Vân Tiêu Náo, có vẻ như rất muốn ném Vân Tiểu Náo ra ngoài, nhưng Lạc Tử Dạ suy nghĩ kỹ càng một hồi, cũng biết đó chẳng qua chỉ là dấu hiệu giả mà thôi!

Nàng ép hỏi từng chút một, Long Ngạo Địch nhíu chặt mày, hít thật sâu một hơi, ánh mắt cũng rất phức tạp. Nhìn dáng vẻ đó của hắn, giống như không muốn trả lời câu hỏi của Lạc Tử Dạ vậy. Nhưng hắn cũng biết rõ, Lạc Tử Dạ đã hỏi đến thế này rồi, hắn có muốn cò cưa cho qua chuyện cũng không được nữa! Sau khi cân nhắc một chút, chắc cũng do đêm nay quá mệt mỏi, hắn lười phải quanh co lòng vòng, bèn nói thẳng: “Vân Tiêu Náo thực sự thích ngài. Tuy Vân thừa tướng vẫn còn ôm chút hoài nghi đối với Thái tử, nhưng dường như ông ta cũng tin rằng, Thái tử không đơn giản như vẻ bề ngoài! Dù sao, chỉ cần Thái tử có chút đầu óc, thì cũng sẽ không nhảy bài “Trái táo nhỏ trên yến tiệc mừng thọ của bệ hạ. Hơn nữa, cho dù những hành vi và biểu hiện trước đây của Thái tử y như đám công tử lông bông, thì cũng khiến người ta cho rằng, Thái tử không phải thực sự mất não đến hết thuốc chữa như thế! Thế nên, chắc chắn trong điệu múa kia còn cất giấu ẩn ý sâu xa. Có lẽ là không chỉ riêng ta nghĩ như vậy, mà rất nhiều những người khác cũng nhận định như vậy!”

Nghe hắn nói vậy, khóe môi Lạc Tử Dạ hơi giật giật. Không biết nên cảm ơn những người này tự dưng lại đánh giá năng cao như vậy hay là nên cảm thấy bị thương vì mình làm đủ trò ẩn giấu thực lực, tỏ ra ngu xuẩn để từ bỏ ngôi vị Thái tử, kết quả là trong mắt tất cả những kẻ thông minh kia, hành động của mình lại đều phản tác dụng. Họ không chỉ không cảm thấy nàng vô dụng, mà ngược lại còn càng coi trọng nàng hơn!

Nàng thở dài thườn thượt, lại nghiền ngẫm kỹ càng lời nói của Long Ngao Địch, Lạc Tử Dạ cũng coi như hiểu rõ được ý của hắn. Nàng chậm rãi hỏi: “Như vậy có nghĩa là, Tướng quân và Thừa tướng đại nhân đã sớm kết đồng minh với nhau! Mà hai người đều cảm thấy ta không đơn giản, hơn nữa còn hy vọng lôi kéo được ta. Vừa khéo Vân Tiêu Náo này lại có vẻ thích ta, nên người và Vân thừa tướng cấu kết với nhau, thả nàng vào đây phải không? Mà nếu cô nương này thực sự có để làm ta rung động, chưa biết chừng ta sẽ cưới nàng làm Thái tử phi, như vậy bản Thái tử liền trở thành con rể của Thừa tướng đại nhân, không muốn lên thuyền của các ngươi cũng không được. Trước khi Vân Tiêu Náo vào đây, hắn cũng không biết các ngươi đã sớm biết chuyện này từ lâu và âm thầm chấp nhận rồi, thế nên vẫn còn bị che mắt, rất hí hửng vì tự mình lẻn được vào đây, hơn nữa còn gặp được ta, đúng không?”

Bởi vì sau khi Vân Tiêu Náo vào đây, vẻ thích thú thể hiện ra ngay khoảnh khắc đầu tiên đó vô cùng chân thật, không lừa được người khác.

Như vậy, cũng có thể giải thích được vì sao tối ngày hôm đó, nàng lại nhìn thấy Vân Tiêu Náo loanh quanh ở gần phủ Thái tử. Dù người của phủ Thừa tướng có vô dụng đến mấy, hắn cũng không thể để đại tiểu thư nhà mình nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài mà không ngăn cản. Vì vậy, chắc chắn tối ngày hôm đó cũng do Thừa tướng ngầm cho phép. Nghe xong lời Lạc Tử Dạ nói, tuy Long Ngạo Địch cũng cảm thấy Lạc Tử Dạ nói quá thẳng thắn, dù sao hai bên vẫn còn chưa rõ địch ta, mà đã ngả bài thế này. Nhưng nói tới đây, về cơ bản sự thật đều đã rõ ràng, hắn cũng không cần phải tiếp tục nói dối nữa, vì hắn hiểu rằng dù mình có kiên quyết không chịu thừa nhận thì chắc chắn Lạc Tử Dạ cũng sẽ không tin. Do đó, hắn gật đầu, nhưng cũng nhanh chóng lạnh lùng nói: “Chỉ cần đổi một hoàn cảnh khác, chỉ cần có thêm một người khác vẫn còn ở đây, thì mạt tướng cũng sẽ không thừa nhận những lời Thái tử vừa nói!”

Câu này của hắn cũng đồng nghĩa với việc rõ ràng thừa nhận sự suy đoán của Lạc Tử Dạ. Nhưng đồng thời cũng nói rõ với Lạc Tử Dạ rằng, nếu vẫn còn một người khác ở đây, thì hắn sẽ không thừa nhận. Điều này cũng ngầm biểu lộ một loại tín nhiệm đối với Lạc Tử Dạ, mà loại tín nhiệm và thẳng thắn này, tạm thời cũng chỉ đối với mình Lạc Tử Dạ mà thôi!

Sau đó, hắn lại bổ sung thêm: “Vân tiểu thư hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Mà trên thực tế, nếu không phải tự Vân tiểu thư thích Thái tử trước thì Thừa tướng cũng sẽ không cân nhắc đến chuyện để Thái tử làm con rể. Dù sao việc Thái tử có thực lực hay không, cũng đều chỉ là phán đoán mà thôi, không ai có thể tùy tiện đưa ra một kết luận nào cả! Hơn nữa, Vân tiểu thư là viên ngọc quý của Thừa tướng, chắc chắn Thừa tướng sẽ không để con gái mình trở thành một quân cờ! Thế nên, mong rằng dù Thái tử có biết chân tướng như thế này, cũng đừng làm khó Vân tiểu thư!”

Lạc Tử Dạ khẽ nhướng mày, thật ra nàng rất muốn hỏi, trong mắt hắn, nàng xấu xa đến mức nào mà có thể cố tình gây khó dễ một cô nương?! Nhưng đại khái là hình tượng ác bá trước kia của Lạc Tử Dạ cũng quá thâm căn cứ để rồi, nên hắn mới có suy nghĩ như vậy.

Nàng cũng lười phải biên giải cho mình mà chỉ mỉm cười, châm chọc nói: “Cần gì phải tâng bốc Thừa tướng cao thượng như thế chứ. Nếu ông ta thật lòng yêu thương con gái, thì lẽ ra nên đường đường chính chính tạo cơ hội cho bản Thái tử và con gái ông ta gặp gỡ làm quen, thậm chí là gặp phụ hoàng để cầu thân, chứ không phải để cho nàng lỗ mãng chạy ra ngoài như thế này, cả danh tiết và sự an toàn đều khó có thể đảm bảo được. Giả sử bản Thái tử mà là một tên cầm thú, chiếm mất sự trong sạch của nàng mà không thừa nhận, cuối cùng người thiệt thòi lại là cô nương đó thôi. Thế nên suy cho cùng, chẳng qua Thừa tướng cũng chỉ là vì tư lợi cá nhân mà vừa khéo Vân Tiêu Náo lại thích ta, nên ông ta mới quyết định vậy thôi!”

Nghe nàng nói vậy, Long Ngạo Địch không nói gì nữa. Vì chính hắn cũng phải thừa nhận rằng, sự thật chính là như vậy. Nếu Thừa tướng thực sự thương yêu con gái mình, chắc chắn sẽ không để con gái tự chạy ra ngoài trong tình trạng không hề hay biết mọi chuyện như thế.

Nói tới đây, Lạc Tử Dạ cũng không muốn tiếp tục nói thêm nhiều lời về vấn đề này nữa. Vả lại, cũng vì suy đoán ác ý lúc trước của Long Ngạo Địch, nhắc nàng đừng làm khó Vân Tiêu Náo đó khiến cho tâm trạng của nàng hơi khó chịu. Vì thế nàng nói: “Thôi được rồi, chuyện này coi như đã hiểu, cũng nên dừng ở đấy thôi! Bản Thái tử chỉ hy vọng, mấy người chúng ta, thân là đàn ông đàn ông, có chuyện gì thì tốt nhất nên tự xử lý, đừng lúc nào cũng lôi cả những cô gái bất hạnh vào. Quyền lực và thiên hạ của đàn ông, tuyệt đối không nên dùng máu và nước mắt của phụ nữ để đổi lấy. Nếu thực sự có bản lĩnh thì hãy dựa vào chính mình, lấy thực lực của mình ra mà chứng minh. Bảo Thừa tướng đừng ôm mấy ý đổ vặn vẹo đó nữa. Nhân tiện cũng bảo ông ta ngẫm nghĩ đi, là một người cha, ông ta làm như vậy rốt cuộc có đúng không?”

Nói xong, nàng lại hừ lạnh một cái, tiếp tục nói: “Hơn nữa, Long tướng quân còn lo sau khi bản Thái tử biết được chân tướng sẽ gây khó dễ cho Vân tiểu thư đến mức này. Nếu trong mắt tướng quân, bản Thái tử là người như vậy, vậy vì sao không ngăn họ? Tốt nhất là tướng quân nên kiểm điểm lại bản thân mình đi, tất cả mọi chuyện, vẫn nên quang minh lỗi lạc một chút thì hơn!”

Dứt lời, nàng lập tức quay người bước đi, khóe môi nhếch lên cười khinh miệt, rõ ràng là không đồng tình chút nào.

Long Ngạo Địch nghe xong cũng sững sờ, cau mày nhìn theo bóng nàng. Làm sao mà hắn biết được, bắt đầu từ bao giờ mà Lạc Tử Dạ lại trở nên đàn ông như thế này, có khí chất như thế này chứ? Còn về việc vì sao hắn không ngăn cản Vân Tiêu Náo à, chuyện này, đại khái cũng là vì Vân Tiêu Náo chẳng có quan hệ gì với hắn cả. Trả giá bằng một cô gái mà có thể hình thành một mối liên minh, thì cũng coi như có lời. Hơn nữa, chính bản thân Thừa tướng cũng nguyện ý, không liên quan gì quá lớn đến hắn, thế nên hắn mới không ngăn!

Nhưng khi chân tướng bị vạch trần, thì suy cho cùng, Vân Tiêu Nào cũng là một người vô tội. Thế nên, là một người đàn ông có chút phong độ, đương nhiên phải nói vài câu đỡ giúp Vân Tiêu Nào, để tránh cho nàng ta vốn đã vô tội lại còn bị Lạc Tử Dạ đối phó.

Có điều, những lời vừa rồi của Lạc Tử Dạ... Hắn trầm mặc một lúc, thật sự hơi nghi ngờ căn nguyên của khí chất và vẻ quang minh chính trực này của Lạc Tử Dạ. Những câu nói tiếp theo của Lạc Tử Dạ, đã đập nát hoàn toàn mọi sự ảo tưởng của hắn về khí chất của Lạc Tử Dạ.

Người đi phía trước kia, phe phẩy cây quạt trong tay mình, sau khi bước vài bước, y chợt quay đầu cười nói với hắn: “Bản Thái tử tin rằng đến giờ Tướng quân cũng đã biết rồi, bản Thái tử không có ý gì với Vân Tiêu Náo. Đây đều là chuyện giữa đàn ông chúng ta, do đó, đừng nên lôi phụ nữ vào!

Nói xong nàng lại bổ sung thêm một câu: “Nếu tướng quân nhất định muốn phải người tới dụ dỗ gạ gẫm bản Thái tử, để bản Thái tử gia nhập vào trận doanh của các ngươi thì so với việc phái Vân Tiêu Náo đến, thà rằng Tướng quân tự cởi luôn đi, nhảy một điệu múa bốc lửa, khoe thân hình cường tráng khỏe mạnh gì gì đó ấy. Vì bản Thái tử thích mỹ nam kể, đến lúc đó chưa biết chừng bản Thái tử chảy máu mũi một cái mà sẽ quyết định gia nhập vào trận doanh của các ngươi, làm trâu làm ngựa, vào sinh ra tử vì các ngươi ấy chứ! Đương nhiên, đến lúc đó cũng mong Tướng quân nhất định phải lấy thân báo đáp nhé, nếu không thì uổng công bản Thái tử bị kích động, lại trả giá một phen rồi!”

Dứt lời, nàng nở nụ cười lẳng lơ, đê tiện rồi bước đi thẳng.

Long Ngạo Địch đứng nguyên tại chỗ, vừa nhớ lại, vừa suy nghĩ tỉ mỉ mỗi một câu mà Lạc Tử Dạ vừa miêu tả. Mỗi một câu căn bản đều khiến người ta không thể nhìn thẳng, không thể nghe một cách bình tĩnh được, suýt chút nữa thì khóe môi hắn giật đến mức tất cả các cơ trên mặt đều chuột rút! Lạc Tử Dạ này thật là...

Mà lúc này, phòng của Nhiếp chính vương điện hạ rơi vào trong bầu không khí tĩnh mịch đến kỳ quặc Nhiếp chính vương điện hạ ngồi trên vương tọa cao cao kia vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng, khí thế ngạo mạn mà bá chủ vốn có, chỉ là trong tay hắn lại đang cầm một chiếc ly cao bằng vàng. Hắn lẳng lặng nhìn lên hư không ở cách đó không xa, dáng vẻ như đang thất thân vì mải nghĩ ngợi gì đó.

Diêm Liệt đứng bên cạnh chỉ biết cạn lời nhìn lên trời cao! Kể từ sau khi Nhiếp chính vương điện hạ như bị Hiên Thương Phong vương đạp trúng chỗ đau, rồi ôm cơn tức quay về, ngài liền ngồi mãi ở đây mà ngẩn người, không biết đang nghĩ

Lẽ nào ngài ấy thực sự đang cân nhắc một cách nghiêm túc về suy nghĩ của mình đối với Thái tử có phải chỉ giới hạn trong việc là sủng vật hay không sao? Ôi mẹ ơi! Cân nhắc thì cũng được thôi, nhưng tuyệt đối đừng cân nhắc cho ra một kết luận khiến trái tim nhỏ bé của người ta không thể nào chịu đựng nổi nhé!

“Cây Nhân Duyên ở đâu?” Nhiếp chính vương im lặng một lúc lâu, đột nhiên trầm giọng mở lời tra hỏi. Giọng điệu lạnh lùng đó như thể chẳng quan tâm, ánh mắt cũng không nhìn về phía Diêm Liệt, giống như thực sự chỉ là vô tình nhắc đến vây.

Khóe môi Diêm Liệt run rẩy. Trên thực tế, dù Vương có vô tình nhắc đến đi chăng nữa thì cũng sẽ quay sang nhìn người ta. Hơn nữa, còn khẽ nheo đôi mắt ma mị tạo cho người ta một cảm giác áp lực vô cùng! Nhưng ngày hôm nay, dáng vẻ quay đầu đi, không nhìn thắng, còn mang theo sắc thái như “Ta chỉ thuận miệng hỏi một câu thổi, căn bản không biết cây Nhân Duyên là cái thứ gì, cũng không rõ thứ đó có liên quan gì đến ta” ấy, là cái quỷ gì vậy?

Trong lòng hắn thầm cạn lời mất một lúc, ngoài mặt vẫn giữ vẻ cung kính tuyệt đối, đáp: “Khởi bẩm Vương, cây Nhân Duyên nằm ở chính giữa chùa, cách phía trước Tàng Kinh các năm trăm mét, hướng chính đông là bờ sông, hướng chính nam là rừng đào. Hiện giờ, chắc cũng đang là mùa hoa đào nở rộ...”

Sau khi nói tới đây, Diêm Liệt chợt ngừng lại, rồi lại lên tiếng bổ sung thêm: “Đúng rồi, cây Nhân Duyên đó, hằng năm cứ đến dịp Thất Tịch thi quốc tự đều sẽ cho bách tính vào để cầu nguyện, cầu nhân duyên. Còn có...” Hắn thật thà giải thích được một nửa, Nhiếp chính vương điện hạ bỗng cất lời chặn lại: “Không có hứng!” Mấy chữ này phát ra rất rõ ràng, nhưng ý khinh miệt rất nồng đậm. Sau đó, hắn hơi nghiêng người, đặt chiếc ly trong tay mình xuống. Lúc này, trên khuôn mặt tuấn mỹ đến mức khiến thần ma đều phải tự ti đó lộ ra vẻ khinh bỉ đến tuyệt đối.

Diêm Liệt khẽ gật đầu, ừm, không có hứng thú như vậy, nên hẳn là Vương sẽ không đi đâu! Thực ra từ nãy tới giờ hắn vẫn luôn cảm thấy lo lắng rằng, Vương phẫn nộ quay về, sau khi nghĩ ngợi cả nửa ngày trời lại thực sự phát hiện mình có ý gì gì đó với Thái tử rồi đi tới cây Nhân Duyên kia giám sát hoặc cố tình đi phá hoại thì mọi chuyện hỏng bét cả! May quá, Vương cảm thấy rất không có hứng!

Thế nhưng, hắn còn chưa kịp vui mừng xong, vị Nhiếp chính vương điện hạ vừa phun ra mấy chữ “không có hứng” đó lại trầm mặc mất vài giây. Sau đó, hắn nghiêng người nói: “Nghe nói hoa đào ở quốc tự nở rất đẹp. Vừa rồi hình như người nói, gần cây Nhân Duyên có một khu rừng đào đúng không. Ngày mai chúng ta có thể qua đó ngắm xem thế nào!” Nói xong câu này, hắn còn rất nghiêm túc gật gù với Diêm Liệt, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, cứ như thể thực sự chỉ là vì muốn đi ngắm hoa đào ở quanh cây Nhân Duyên vậy...

Diêm Liệt: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.