Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 657: Lần này hai ta thật thảm (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì là tiếng bước chân của ba người, một trước hai sau, cho nên nghe được ra người tới là ai.

Người lên tiếng đầu tiên là Đáp Đáp: “Thái tử, bọn họ đều tới rồi! Còn mang theo tên và thuốc nổ, nhìn dáng vẻ kia hẳn là định nổ sập hang núi này!”

“Gi?”

Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật một cái, cạn lời hỏi một câu: “Bọn họ lấy đâu ra nhiều thuốc nổ như vậy?” Lúc ở trên đường đã nổ nửa ngày rồi, vậy mà bây giờ vẫn còn, không phải quá nhiều rồi à? Nói thì nói vậy, nhưng nàng đã đứng lên

Nàng định lập tức ứng phó

Đối phương đã đuổi tới tận đây, nàng có nói câu khác cũng không có giá trị gì, không3bằng chuẩn bị ứng phó đi! Lúc này Doanh Tần đã tiến vào, bốn mắt nhìn nhau, nàng liếc nhìn hắn một cái, thấy ánh mắt hắn bình thường, còn mang theo nụ cười.

Nhìn cũng không thấy có gì bất thường, cho nên Lạc Tử Dạ vốn còn hơi lo lắng hai người gặp mặt sẽ hơi lúng túng, lúc này ngược lại không cần phải lo

Sắc mặt hắn bình thường, trên mặt nàng cũng không có gì khác thường, nàng nhướng mày hỏi một câu: “Bên ngoài thế nào? Nhìn tình hình thì chúng ta có thể xông ra ngoài được không?”

“Người tới rất nhiều, nhìn dáng vẻ đó, bọn họ đã sớm dự đoán được chúng ta sẽ chạy tới đây!” Doanh Tần vừa nói lời này, vừa0nhìn Đạm Đài Dục Đường với ánh mắt sâu xa.

Đạm Đài Dục Đường nhanh chóng hiểu ra ý trong mắt hắn, lập tức xù lông, mở miệng nói: “Ta dẫn các ngươi tới đây thật sự là bởi vì nơi này có thể ngăn cách tiếng sáo, cũng không nghĩ tới những thứ khác! Căn bản không hợp mưu với ai...”

“Ta biết!” Giọng Doanh Tần lạnh nhạt, bởi vì trước đó nhìn dáng vẻ kia của Đạm Đài Dục Đường căn bản không giống như đang diễn

Nhất là hiện tại đám người Võ Hạng Dương đã mang thuốc nổ tới, định làm khó bọn họ

Nếu như trước đó Đạm Đài Dục Đường tham dự vào mưu kể này, cái giá để giết Lạc Tử Dạ là nàng ta phải chết5cùng

Thế nhưng bây giờ sắc mặt nàng còn như thường, không bày ra dáng vẻ bị mắc mưu rồi ra ngoài tranh luận với bọn họ, tình huống như vậy mới không bình thường.

Cho nên, có thể kết luận rằng nàng không tham dự hợp mưu tính kể này.

Chẳng qua là hắn trầm mắt xuống, nói: “Võ Hạng Dương biết chỗ này không? Ngươi có từng lỡ miệng nói ra không?”

Hắn vừa nói vậy, vẻ mặt Đạm Đài Dục Đường khó coi do dự một lúc

Bỗng nhiên sắc mặt nàng tái đi, kịp phản ứng lại điều gì, mở miệng nói: “Ta nhớ ra rồi, lúc đưa cây sáo cho Hạng Dương ca ca ta đã từng đề cập tới, cây sáo kia có thể dùng được dưới bất kỳ4tình huống nào, duy chỉ có ở nơi dễ vọng lại và âm thanh không thể truyền vào là không dùng được, lúc ấy lấy ví dụ ta cũng nói đến nơi này!”

Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch.

Trong lòng cũng sinh ra vài phần áy náy

Vừa rồi nàng trò chuyện mấy câu với Lạc Tử Dạ, cảm thấy con người Lạc Tử Dạ coi như không tệ

Nhưng bây giờ cũng chính là mình dẫn đối phương vào con đường chết, đương nhiên nàng phải xin lỗi, mặc dù nàng cũng không cố ý

Nàng nói tới đây, Lạc Tử Dạ cũng hiểu rõ.

Nàng liếc Đạm Đài Dục Đường một cái, mở miệng cười nói: “Cho nên chuyện đến nước này đã rõ ràng, bọn họ đã9sớm đoán ra trong quá trình ngươi sẽ bị ta thuyết phục, đứng về phía ta, dù sao ở trong tình huống như vậy, ngươi nhất định sẽ đứng về phía ta! Bọn họ cũng đoán ra, ngươi nhất định sẽ dẫn chúng ta chạy tới nơi này.”

Cho nên, có thể nói bọn họ đã hạ một bàn cờ vô cùng lớn! Còn có người đàn ông què chân ở bên cạnh mình này, không biết là giữ vai trò nào trong bàn cờ đó! Đạm Đài Dục Đường chuẩn bị giải thích: “Chuyện này ta...”

“Gia tin tưởng người thật sự không biết trước!” Lạc Tử Dạ trấn an nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía Doanh Tần

Tay áo Doanh Tần phát qua, làm lay động mái tóc như mực phía trước của nàng, đôi môi tinh xảo hơi nhếch lên, mở miệng nói: “Tiểu Dạ Nhi, có sợ không?”

Giọng nói ấy vẫn ma mị êm tai như vậy khiến tinh thần người nghe rạo rực, cũng mang theo mấy phần dịu dàng khiến lòng người có cảm giác ấm lên.

Lạc Tử Dạ nhướng mày cười nói: “Gia sống nhiều năm như vậy chưa từng sợ thứ gì hết! Có điều nói thật, lần này gia rất vui, đám trai đẹp này lăn lộn trong giới chính trường nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng làm ra mấy chuyện phù hợp với thiết lập nhân vật của bọn họ!” Nàng vừa nói ra lời này, đầu tiên Doanh Tần sửng sốt một lúc, sau đó cười cười.

Cũng không biết phải nói Lạc Tử Dạ thể nào, hắn gật đầu một cái, cười nói: “Bọn họ có thể tranh đoạt trong chính trường nhiều năm, hơn nữa còn là người nắm quyền trong tay, đương nhiên tất cả đều có mưu tính và thủ đoạn! Lúc trước sau khi đầu với bọn họ, ngươi cảm thấy bọn họ ngu xuẩn chẳng qua chỉ là bởi vì bọn họ xem thường người, sơ xuất khinh địch mà thôi!”

Lạc Tử Dạ cười gật đầu, thấp giọng nói: “Đúng thế! Trước kia gia cũng hoài nghi, kiểu người như bọn họ sao có thể ngu ngốc đến như vậy

Gia còn luôn cảm thấy làm đối thủ với những kẻ ngu xuẩn, chỉ số thông minh không cách nào vượt qua giới hạn này là một chuyện rất mất mặt! Hôm nay...”

Có điều, cục diện khó khăn mà hôm nay nàng rơi vào cũng không phải dễ dàng giải được.

Vì vậy, nàng nói đến đó, giọng cũng đột nhiên nhỏ lại, nhìn Doanh Tần nói: “Thật ra thì gia cũng sợ xuất khinh địch!” Cũng là vì bình thường đám người kia biểu hiện quá ngu xuẩn, tùy tiện ứng phó, tùy tiện ra tay là có thể giải quyết vấn đề, cho nên nàng cũng không ngờ tới khi bọn họ thật sự đột phá lại lợi hại như vậy.

“Ầm!”

Nàng vừa dứt lời, bên ngoài lập tức truyền đến một tiếng nổ!

Hiện tại muốn đột kích chính diện chắc chắn là không thể, bọn họ trực tiếp quay đầu, chạy vào sâu bên trong hang núi! Người đàn ông què chân kia cũng đi cùng bọn họ, trái lại cũng không có gì khác thường

Bọn họ chạy một mạch vào sâu bên trong hang núi, không còn nghe thấy tiếng nổ nữa, nhưng sau đó chính là một loạt tiếng bước chân.

Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn một cái, lập tức nhìn thấy một đám người cầm thuốc nổ trong tay, cột thuốc nổ vào mũi tên, xông về phía bọn họ! Nàng cũng không thấy bóng dáng đám người Long Ngạo Địch đâu, hiển nhiên là đám người chỉ huy đều đứng ở cửa hàng, để binh lính thủ hạ của mình tiến vào, thuận cho việc dễ dàng sai bảo

Nếu đám người Lạc Tử Dạ chạy thì đuổi theo, nếu không chạy mà định đánh chính diện với bọn họ thì trực tiếp đốt thuốc nổ!

Nổ nơi này...

Lạc Tử dạ vừa chạy về phía trước vừa liếc Doanh Tần rồi than thở: “Mọi người đều nói đời người như một ván cờ, có lúc không cẩn thận đi sai một nước sẽ thua cả ván! Nhìn dáng vẻ này, lần này hai ta thật sự thảm rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.