*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ánh mắt hắn cũng lập tức nhìn sang, giờ phút này bởi vì chạy cùng nàng mà giọng nói ma mị hơi hổn hển nhưng vẫn mang theo ý cười, hắn hỏi: “Nhìn cái gì? Đột nhiên yêu ta rồi à?” “Không phải!” Lạc Tử Dạ lập tức phủ nhận, chẳng qua vẫn nhìn hắn
Không phải nàng đã nói rõ, hơn nữa hắn cũng nói sẽ rút lui sao? Tại sao còn phải nói ra những lời giống như muốn bảo vệ nàng?
Nàng quay đầu lại, tiếp tục chạy đến đầu kia hang núi, mở miệng nói: “Doanh Tẩn, Long Ngạo Địch và Võ Hạng Dương đều muốn giết ta, chỉ có một mình Minh Dận Thanh muốn giết người, mà sáo Vạn Cổ cũng3không nằm trong tay hắn ta, hắn ta không có cách nào gây khó dễ với người
Cho nên bây giờ ngươi có thể lựa chọn lui ra ngoài, chỉ cần ngươi không giúp ta, Võ Hạng Dương cũng sẽ không làm khó ngươi!”.
“Liên minh hôm nay là do hắn ta và Minh Dận Thanh thành lập
Cho dù ngươi nói đúng, Minh Dận Thanh không làm gì được ta nhưng liên minh đã đi đến bước này, Võ Hạng Dương sẽ để cho ta một con đường sống, đắc tội Minh Dận Thanh à? Dù cho hắn ta không sợ đắc tội Minh Dận Thanh, hắn ta cũng sợ sau khi ta đi ra ngoài thì mật báo đúng không? Vì để tránh đêm dài0lắm mộng, giết người diệt khẩu mới là cách làm tốt nhất!” Giọng Doanh Tẩn hờ hãng, nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy
Chân mày Lạc Tử Dạ nhíu chặt, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng không thể không đồng tình với lời nói của Doanh Tần.
Điều này khiến nàng lại nhìn hắn một cái, mở miệng nói: “Có điều nói cho cùng, ngươi cũng coi như bị ta làm liên lụy!” Nếu không phải hắn dẫn cổ Đoạn Trường từ trên người nàng qua người hắn, bây giờ hắn cũng không chật vật đến mức phải chạy trối chết với nàng, càng không đến nỗi ngay cả một tên Minh Dận Thanh cũng không đối phó được
“Ừ!” Hắn thản nhiên gật đầu5nói, “Đúng vậy, Tiểu Dạ Nhi, ta như vậy đều là bị người liên lụy! Cho nên người phải bồi thường ta, hôm nay nếu như chúng ta thật sự phải chết ở đây, để bồi thường ta, đợi đến khi cùng nhau xuống suối vàng, người phải gả cho ta!”
Đạm Đài Dục Đường nghiêng đầu nhìn Doanh Tần một cái
Nàng thật sự không hiểu, đã sắp chết rồi, sao lúc này người này còn có tâm tư đùa giỡn như vậy nữa chứ
Lạc Tử Dạ nghe xong cũng cảm thấy hơi buồn cười, nàng nhìn Doanh Tần chằm chằm, mở miệng nói: “Ta cho rằng dưới tình huống như vậy ngươi sẽ nói với ta mấy lời kiếp sau gì đó chứ, thông thường4trong tiểu thuyết và thoại bản(*)người ta đều nói như vậy, nghe ra thì văn vẻ hơn!”
(*) Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Đạm Đài Dục Đường càng thêm bối rối, hiện tại coi như nàng đã hiểu tại sao Doanh Tần có thể thích Lạc Tử Dạ rồi, bởi vì hai người này y như nhau, đều không phải người đứng đắn.
Thanh Thành ở phía sau chạy theo bọn họ, lặng lẽ lau nước mắt
Hai người bọn họ hết cùng tới suối vàng rồi lại hẹn kiếp sau, cuối cùng công tử vứt9ám vệ trung thành mười năm như một ngày là gã đi đâu? Còn có chút lòng yêu mến cấp dưới nào nữa hay không? Công tử bị Lạc Tử Dạ làm liên lụy, nhưng Thanh Thành gã không phải đi theo công tử đấy à?
Tại sao trong mắt công tử chỉ có Lạc Tử Dạ? Lạc Tử Dạ cũng chỉ là nói một câu trêu đùa, không ngờ Doanh Tần nghe thấy lại nghiêm túc gật đầu một cái, mở miệng nói: “Ngươi nói đúng! Chúng ta phải hẹn rất nhiều kiếp sau, chúng ta cứ hẹn kiếp sau trước, không cho Phượng Vô Trù xen vào!”
Hắn đã từng nói với Phượng Vô Trù rằng chính Phượng Vô Trù phái người đuổi giết Tiểu Dạ Nhi, Tiểu Dạ Nhi mới quen biết hắn, cho nên hắn phải chắp tay nhường Tiểu Dạ Nhi cho mình
Nhưng sau đó, Phượng Vô Trù lại nói...