Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 662: Tiểu thối thối người đến rồi! (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lẽ nào một người như vậy tương lai lại không xứng đáng trở thành vua của Thiên Diệu chúng ta hay sao? Ta không biết tại sao bệ hạ phải giết ngài ấy, nhưng bất kể từ quan điểm cá nhân của ta hay là vì tương lai của Thiên Diệu, một người như Thái tử điện hạ không đáng chết

Mà bệ hạ lòng dạ hẹp hòi, trời sinh vô tình mới là người nên nhanh chóng xuống khỏi ngai vàng, nhường lại vị trí cho người xứng đáng mới phải!”

Hắn vừa dứt lời, đừng nói chi đến Long Ngạo Địch, ngay cả binh sĩ hai phe cũng thay đổi suy nghĩ trong lòng, ánh mắt nhìn Lạc Tử Dạ cũng phức tạp hơn vài phần! Tuy trước đây Kỳ Vĩ là tướng quân, nhưng hắn cũng là quân nhân,3mà bọn họ cũng là quân nhân, vì vậy bọn họ có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác ngay lập tức.

Theo lời Kỳ Vĩ, đúng là Thái tử giống một vị vua nhân từ hơn đấy, điểm này thật sự tốt hơn bệ hạ nhiều lắm! Nhưng lúc này lệnh vua không thể trái, quân lệnh cũng không thể vi phạm

Hay là lúc bắn tên bọn họ len lén mắt nhắm mắt mở cho qua?

Long Ngạo Địch thoáng nghẹn lời, sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh, cất tiếng cười lạnh lùng: “Kỳ Vĩ, ngươi có biết người đang nói cái gì không? Đó đều là những lời đại nghịch bất đạo!”

“Có cấu hổ dữ không ăn thịt con, ngay cả bệ hạ còn làm trái lẽ trời thì ta còn sợ đại nghịch bất đạo1gì nữa?” Kỳ Vĩ cũng nhanh chóng đáp lời.

Lúc này Lạc Tử Dạ mới hiểu tại sao Kỳ Vĩ rõ ràng là người phe địch nhưng cuối cùng lại đứng về phe mình

Thì ra tất cả là bởi vì sức hấp dẫn trong nhân cách của mình! Nàng nghĩ vậy liền cảm thán một câu: “Quả nhiên con người không thể đánh giá thấp sức hấp dẫn từ nhân cách của bản thân! Người có nhân phẩm xuất chúng như bản Thái tử kiểu gì cũng có người tinh mắt nhận ra, cho dù người đó ở phe đối địch thì cuối cùng cũng quyết tâm bỏ tà theo chính, đứng về phe bản Thái tử!”

“Lạc Tử Dạ, ngươi đúng là được nước làm tới!” Võ Hạng Dương tái mét mặt mày thốt lên.

Long Ngạo Địch nghe đến đây thì3chẳng thèm nói nhảm nữa mà lập tức ra lệnh: “Đủ rồi! Bắn tên!” “Vút! Vút!” Mũi tên đồng loạt phóng ra cùng một lúc, nhắm vào đám người Lạc Tử Dạ

Mặc dù có không ít tướng sĩ cố ý len lén bắn chệch nhưng dù sao cũng có hơn mấy nghìn mũi tên bắn ra, cho dù bọn họ có nhẹ tay thể nào đi chăng nữa thì cũng có thể bắn đối phương thành cái sàng luôn!

“Tiểu Dạ Nhi, tránh ra!” Doanh Tần lập tức chắn trước người Lạc Tử Dạ.

Trong tay hắn ngưng tụ một vòng sáng trắng giống như kết giới

Vòng sáng càng lúc càng lớn, sau đó chống đỡ giữa không gian! Toàn bộ mũi tên bắn tới kết giới của hắn như thể muốn phá kết giới chui vào trong, nhưng lực phòng thủ3của kết giới thật sự quá mạnh mẽ, những mũi tên này hoàn toàn không xuyên qua được, vì vậy đều bị chặn ở bên ngoài!

Điều này khiến cho sắc mặt Long Ngạo Địch tái xanh.

Võ Hạng Dương vội vàng thổi cây sáo trong tay

Tiếng sáo réo rắt vừa vang lên, Doanh Tần chợt biển sắc, lập tức phun ra một ngụm máu

Vốn dĩ hắn đã từng bị tiếng sáo đả thương lục phủ ngũ tạng, bây giờ làm sao chịu được Võ Hạng Dương thổi sáo một lần nữa?

“Doanh Tần!” Sắc mặt Lạc Tử Dạ lập tức xanh mét

Lúc này, một dòng máu tươi rỉ ra từ khóe miệng hắn

Võ Hạng Dương thổi càng lúc càng nhanh, tiếng sáo càng lúc càng gấp gáp

Theo đó, vết máu trên khóe môi Doanh Tần cũng tuôn ra như suối

Trên mặt đất9nhanh chóng đọng lại rất nhiều máu...

Lạc Tử Dạ cắn răng nói: “Ngươi không cần gắng gượng chống đỡ như thế! Cùng lắm thì chúng ta cùng nhau dùng vũ khí chống đỡ cũng được mà! Sống chết có số, ngươi.” Hắn định dốc hết sức lực cuối cùng cho tới khi không cầm cự nổi mới thôi đây mà

Trong khi đó, Long Ngạo Địch lại giơ tay

Các binh sĩ ở một bên lập tức đồng loạt rút mũi tên, bắn vào kết giới kia một lần nữa! Mũi tên nhiều gấp đôi dồn dập tấn công kết giới

Tiếng sáo của Võ Hạng Dương càng thêm mãnh liệt...

“Phụt..”

Cuối cùng Doanh Tần không chống đỡ được nữa, khuỵu một gối trên mặt đất

Trên mỗi hắn toàn là máu nhưng hai tay vẫn giơ cao chụp xuống một vòng sáng kết giới rộng lớn để bảo vệ bọn họ bên trong

Lúc này hắn vẫn còn tâm trạng mà mỉm cười

Hắn nói: “Tiểu Dạ Nhi, ngươi biết là cho dù ngươi không thích vi phu những vi phu vẫn sẵn lòng hy sinh tính mạng vì ngươi!”

“Ngươi...” Lạc Tử Dạ còn chưa nói hết câu

Đột nhiên có tiếng sáo vang lên quấy nhiễu tiếng sáo của Võ Hạng Dương

Tiếng sáo kia hùng hồn, tràn đầy sát khí, văng vẳng khắp đất trời

Lúc nãy dãy núi chỉ hơi chấn động một chút, nhưng giờ đây lại rung lên từng đợt như động đất

Cùng với sóng âm của tiếng sáo kia, sắc mặt của Võ Hạng Dương - kẻ đang thổi sáo Đoạn Cổ - trở nên xanh mét! Hắn biết mình không thể đối phó với tiếng sáo này, mà hiển nhiên đây là..

Một tiếng nổ “rầm” vang lên.

Con đường bí mật mà bọn họ vừa đi qua bất chợt nổ tung! Núi đá khổng lồ đổ ập xuống và bắn sang hai bên trên mặt đất

Hoàng hôn buông xuống, người nọ đạp lên ánh nắng chiều, bước trên con đường toàn đá vụn vỡ ra từ ngọn núi lúc nãy

Đôi mắt ma quỷ đầy khát máu, ánh sáng vàng chói lọi trong đôi mắt kia khiến kẻ khác phải kinh hãi

Cả người hắn tỏa ra khí thể áp lực khiến người ta phải quỳ gối

Luồng hơi thở ma quỷ bao phủ khắp trời đất.

Thật đúng là “một ánh mắt đủ làm cho sống gãy núi đổ, một ánh mắt đủ khiến cho muôn vật thần phục”.

Võ Hạng Dương chợt nghẹn họng, nhìn chằm chằm bên kia, nhìn người đang bước đến

Hắn không dám lên tiếng, cũng không dám thổi sáo nữa! Lạc Tử Dạ ngẩng đầu nhìn người kia, lòng cảm thấy cảnh này vô cùng cảm động: “Tiểu Thối Thối, ngươi đến rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.