*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9úc này hắn đã hoàn toàn không thể chống đỡ nổi nữa, cả người ngã nhào xuống
Lạc Tử Dạ giật mình, vội vàng bước tới đỡ lấy hắn
Nhưng lúc này hắn không nhìn nàng mà ngước mắt nhìn lên Phượng Vô Trù đang đi tới, mở miệng chế giễu: “Cuối cùng ngươi cũng chịu tới!”
Đương nhiên hắn không thích tình địch của mình, thậm chí hễ nhìn thấy đối phương là lại cảm thấy đau đầu, chỉ mong đối phương biến mất khỏi tầm mắt mình, biến mất khỏi thế gian này
Nhưng chưa từng có một ngày nào hắn lại mong chờ tình địch xuất hiện như ngày hôm nay!
Bởi vì hắn không chống đỡ được nữa, hiện giờ chỉ có tên tình địch kia mới có thể cứu Tiểu Dạ Nhi
Doanh Tần vừa dứt lời, đôi mắt ma quỷ3của Nhiếp chính vương điện hạ chợt trở nên lạnh lẽo
Trong lòng hắn cũng hiểu mình và Võ Tu Hoàng giao đấu quá lâu, biết tình hình bên này quá muộn nên hắn đã tới trễ
Sau khi Doanh Tần nói xong câu kia, Lạc Tử Dạ cũng vội hỏi han: “Doanh Tần, ngươi sao rồi?” “Ta vẫn ổn!” Hắn vừa nói dứt câu thì cảm thấy tầm mắt tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
Thanh Thành lập tức gào lên: “Công tử!” Sau đó gã vội bước tới đỡ lấy Doanh Tần
Đồng thời từ tận sâu đáy lòng, gã sâu sắc cho rằng Lạc Tử Dạ đúng là tai họa, chỉ cần công tử dây dưa với y thì chẳng có kết cục tốt đẹp gì
Nhưng nếu nói công tử đi theo Lạc Tử Dạ chẳng có tí1tẹo lợi ích gì thì cũng không đúng lắm
Ít ra kể từ sau khi công tử đến ở tại phủ Thái tử, tới tận bây giờ ngài ấy vẫn chưa đụng đến rượu
Đây cũng là một điểm tốt nhỉ? Nhưng nói chung mọi thứ đều có hai mặt, có mặt tốt thì ắt có mặt xấu
Vậy nên bây giờ công tử mới thành ra thế này...
Lúc này, Doanh Tần đã hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn mất đi ý thức.
Trên mặt đất đầy máu, toàn là máu hắn phun ra
Lạc Tử Dạ hoàn toàn có lý do tin rằng đối phương ngất xỉu không chỉ vì cổ độc mà còn vì một nguyên nhân lớn khác, đó là do hắn mất máu quá nhiều! Tuy trong lòng nàng biết những điều này nhưng cũng chẳng có tác dụng gì
Nàng không3phải thầy thuốc nên hiện giờ không giúp được gì cả.
Nàng chỉ có thể cẩn thận đỡ lấy hắn.
Mà lúc này, đôi mắt ma quỷ của Nhiếp chính vương điện hạ cũng lia tới
Thấy lúc này Doanh Tần đã ngất lịm, hắn bất chợt nhún người nhảy lên
Một cơn gió xẹt qua khiến gò má mọi người đau rát
Sau khi hắn đáp xuống đất liền đi đến bên cạnh bọn họ.
Hắn hơi khom người, lòng bàn tay đặt lên lưng Doanh Tẩn, nhanh chóng đưa nội lực vào cơ thể đối phương để bảo vệ tấm mạch.
Thật ra hẳn rất mong tình địch đi đời nhà ma, nhưng nếu tình địch chết vì cứu Lạc Tử Dạ trong lúc mình chưa kịp đến thì Lạc Tử Dạ sẽ có thành kiến với mình, đồng thời cả đời này sẽ nhớ3mãi không quên hắn ta
Vì lẽ đó, hiện giờ Nhiếp chính vương điện hạ phải kìm nén kích động tiêu diệt tình địch, trước tiên cử giải quyết xong chuyện này rồi tính tiếp.
Sau khi nội lực truyền vào cơ thể, mặc dù Doanh Tần chưa tỉnh lại nhưng dù sao cũng đã hít thở đều đều, có lẽ trong một thời gian ngắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!
Lúc này Nhiếp chính vương điện hạ mới buông tay, sau đó đứng dậy nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ
Ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh lẽo, vươn tay tóm lấy cổ tay nàng
Hắn nhìn chất độc màu đen trong lòng bàn tay nàng và vết bầm đang chậm rãi lan tới cánh tay, trong mắt lóe lên vẻ tàn bạo
Hắn nghiêng đầu nhìn sang Võ Hạng Dương!