*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đôi mắt ma quỷ của hắn hơi nheo lại, quan sát nàng một lúc, ánh mắt hắn như chứa đựng ngọn lửa hừng hực không ai có thể xem nhẹ được
Hắn chậm rãi nhưng lại nặng nề lên tiếng: “Cô từng nói sẽ bao trọn lấy cơ thể người, thưởng thức từng tấc từng tấc một, Cô còn chưa làm được điều đấy thì sao có thể để cho người chết dễ dàng như vậy được? Trước đó người còn hỏi, có phải Cô đi ăn shit rồi hay không, shit còn chưa nuốt vào bụng, sao Cô có thể bỏ đống shit ấy lại được?” Bỏ đống shit ấy lại, đống shit, shit..
Nàng bảo hắn bỏ nàng lại, hắn nói còn chưa có ăn shit nên sẽ không bỏ
Câu này có ý gì? Ý là3ăn xong thì có thể bỏ lại hay là ý gì khác nữa? Phì phì! Không đúng, chẳng phải tên này đang mắng nàng là shit à? Lạc Tử Dạ vừa nhận ra điều này là sắc mặt lập tức trở nên tái xanh, nàng nghiến răng nói: “Phượng Vô Trù, ngươi!” Nàng còn chưa kịp nói hết câu là đã bị hắn bóp mũi! Hắn dùng sức không nhẹ nhưng cũng không hề nặng, tiếp đó hắn lại dùng giọng nói bình tĩnh và lạnh nhạt ấy cảnh cáo thêm một câu: “Đứng sau lưng Cô đi! Còn những chuyện nghịch ngợm mà người đã làm hôm nay, đợi lúc quay về Cô sẽ dạy dỗ ngươi sau!”
Lạc Tử Dạ chợt thấy cơ thể run rẩy cộng thêm rùng cả mình
Nghịch ngợm, vừa nghe liền1cảm thấy buồn nôn
Dạy dỗ, vừa nghe liền cảm thấy rất đáng sợ
Nàng thấy hắn có vẻ như không thèm quan tâm tới chuyện đang xảy ra trước mắt, hơn nữa còn giống như đã đoán trước được những việc này vậy
Thế nên nàng rất tự giác lui về phía sau một bước, lẩm bẩm: “Thật không biết gặp được tên như ngươi là phúc hay là họa nữa!”
Nếu nói là phúc thì không đúng, bản thân hắn đã là một phần tử nguy hiểm rồi, hắn thật sự làm cho nàng sợ hơn cả phần những kẻ khác cộng lại nữa! Nhưng nếu nói là họa thì cũng không được, tên này có thể cứu mạng nàng trong thời khắc quan trọng, hắn cũng từng giúp nàng không ít lần, ví dụ như hôm nay.
Nàng3nhỏ giọng lẩm bẩm, không ngờ rằng hắn lại chợt quay đầu liếc nhìn nàng, trong con ngươi màu vàng ấy hiện lên sự lạnh lẽo
Giọng nói mê hoặc của hắn chậm rãi vang lên: “Cô cho là duyên, ngươi lại nghĩ là kiếp! Dù cho là duyên hay kiếp thì cả đời ngươi cũng đừng mong sẽ trốn thoát khỏi Cô!”
Giọng điệu của hắn vừa uy nghiêm vừa bá đạo, đồng thời còn mang lại cho người ta cảm giác không thể nghi ngờ
Từ trước đến nay lời hắn nói luôn là mệnh lệnh, bản thân hắn chính là nguyên tắc! Lạc Tử Dạ nghe xong thì khóe miệng liền giật giật, không lên tiếng.
Những người xung quanh cảm thấy con mắt của mình sắp hóa thành màu đen luôn
Chuyện gì đang xảy ra thế3này? Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc nguy hiểm như thế này, hai người này không khẩn trương thì thôi, thế mà lại còn có tâm trạng..
ve vãn nhau? Đây là ve vãn đúng không?
Hơn nữa, hai người này đều là đàn ông, quả thật là muốn hành hạ cún độc thân tới chết mà! Lẽ nào bọn họ trước giờ không gặp được đối tượng yêu đương là do đàn ông dễ dàng tạo ra lửa “yêu” với đàn ông hơn sao? Những binh sĩ đang cầm cung tên vừa nghĩ đến đây liền không nhịn được mà liếc nhìn nhau!
Bọn họ vừa nhìn những người anh em tốt của mình, đồng thời suy nghĩ theo hướng đàn ông với đàn ông là chợt cảm thấy dạ dày của mình quằn quại ngay9lập tức
Vì thế nên bọn họ lập tức rùng mình xoay đầu lại, không dám nhìn nữa
Quả nhiên không phải ai cũng có thể chấp nhận việc đoạn tụ này!
Không biết vì sao, Long Ngạo Địch trông thấy cảnh tượng này liền nhớ lại biểu hiện của Lạc Tử Dạ trong lúc quân diễn, vừa nghĩ đến đây là trong lòng hắn chợt thấy hơi không thoải mái
Có điều, hắn lại hoàn toàn không biết vì sao mình lại không thoải mái nữa.
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Xem ra Nhiếp chính vương điện hạ hoàn toàn không thèm quan tâm tới tình cảnh trước mắt của mình!”