*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Minh Dận Thanh hiển nhiên đã nghe hiểu ý của hắn!
Minh Dận Thanh ngừng lại một lát, liếc nhìn Long Ngạo Địch rồi không nói nữa.
Dù sao thì hiện tại, số lượng thuộc hạ của Long Ngạo Địch đang vây quanh Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ nhiều như vậy
Dựa vào số người giữa hai phe và những tảng đá lớn mà bọn họ chuẩn bị ở trên đỉnh núi cho thấy, bọn họ là phe gần như chiếm hết lợi thế.
Nói không chừng hôm nay may mắn, Long Ngạo Địch thật sự có thể diệt trừ Phượng Vô Trù thì sao? Nếu là thể thật, vậy thì lúc này hắn mà tỏ vẻ sợ sệt, đồng thời lập tức nói xin lỗi hoặc là hứa hẹn sau này sẽ không làm như vậy nữa3thì đúng là tự làm mình mất mặt! Cũng do hắn suy nghĩ như thể nên hắn mới không lên tiếng cũng như không dám đứng ở đằng trước
Hắn làm vậy chính là vì chờ xem cuộc chiến xâu xé nhau giữa Long Ngạo Địch và Phượng Vô Trù, còn hắn thì ngồi không hưởng lộc là được rồi
Ngay lúc này, Long Ngao Địch chợt ngẩng đầu liếc nhìn Minh Dận Thanh, hắn mở miệng hỏi: “Minh vương Phượng Minh nói chuyện với Nhiếp chính vương điện hạ lâu như vậy rồi, bây giờ các hạ tỉnh đứng bên phe nào thế? Không biết là lập trường của các hạ còn rõ ràng hay không? Các hạ dự định tiếp tục hợp tác với bản tướng quân để diệt trừ Lạc Tử Dạ, Doanh Tẩn cũng1như những chướng ngại trước mắt hay là giơ tay đầu hàng, quy hàng đối phương dưới sự uy hiếp và đe dọa của Nhiếp chính vương điện hạ?”
Hiển nhiên, ngay cả Long Ngạo Địch cũng đã nhìn ra tính toán của Minh Dận Thanh
Hắn ta tính đứng một bên quan sát cuộc chiến, chờ đợi kết quả sau khi hắn và Phượng Vô Trù đánh nhau
Long Ngạo Địch hắn thắng thì hắn ta không cần nói thêm gì nữa, còn nếu như hắn thua thì hắn ta sẽ lập tức bày tỏ sự áy náy và ân hận về hành vi của mình cho Phượng Vô Trù thấy
Minh Dận Thanh tính toán như thế để chắc rằng dù kết quả cuối cùng như thế nào thì hắn ta cũng sẽ không gặp phải chuyện gì.
Minh3Dận Thanh có thể mặt dày, mưu tính hoàn mỹ như thế, nhưng mà Long Ngạo Địch hắn lại không tính tự mình gánh chịu mạo hiểm, để cho đồng minh là Minh Dận Thanh ngồi không hưởng lộc bên cạnh như vậy
Vì thế nên hắn mới trực tiếp nói thẳng ra, để cho Minh Dận Thanh đưa ra quyết định của mình!
Sắc mặt Minh Dận Thanh trở nên khó coi ngay sau khi nghe Long Ngạo Địch nói xong
Hắn đương nhiên biết Long Ngạo Địch không phải là kẻ dễ đối phó, đồng thời cũng biết tính tình của đối phương cực kỳ không tốt, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới việc đối phương sẽ nói như thế trong lúc này, bắt buộc hắn phải chọn lập trường của mình!
Sắc mặt hắn tái xanh3nửa ngày trời, hắn thật sự không có cách nào trả lời vấn đề này, trong lòng hắn đã hận Lạc Tử Dạ tới mức ngứa cả răng! Nếu không phải do Lạc Tử Dạ đột nhiên nhắc tới vấn đề này, nói Long Ngạo Địch xung phong ở phía trước, còn mình lại làm bộ như không tồn tại thì hắn chắc chắn sẽ không gặp phải cục diện này cũng như lâm vào tình cảnh lúng túng như vậy.
“Sao, vấn đề này khó trả lời lắm à?” Long Ngạo Địch thấy hắn ta không nói gì liền cười lạnh một tiếng, lại hỏi thêm một câu.
Trong lúc này, ánh mắt của Võ Hạng Dương cũng nhìn về phía Minh Dận Thanh.
Trên thực tế, liên minh giữa những người đàn ông thường xuất phát từ9mặt lợi ích
Có điều, hành vi hiện tại của Minh Dận Thanh đã không thể gọi là vì lợi ích mà là mất cả khí phách luôn rồi
Nếu lần này hắn ta không thể đứng ở một lập trường cụ thể thì đừng nói tới Long Ngạo Địch, ngay cả Võ Hạng Dương cũng sẽ xem thường hắn ta, đồng thời còn cực kỳ hoài nghi ý định muốn tìm đối phương hợp tác của mình rốt cuộc là đúng hay sai!
Tất cả mọi người đều nhìn Minh Dận Thanh, Nhiếp chính vương điện hạ cũng đang liếc nhìn hắn
Đến lúc này Minh Dận Thanh mới có cảm giác mình đang bị đẩy vào một góc chết, rơi vào tình cảnh dù nói gì thì đều không đúng.
Hắn lộ ra sắc mặt khó coi, nhìn Long Ngạo Địch đang đứng cách đó không xa..
Lạc Tử Dạ đứng bên cạnh quan sát
Sau một khoảng thời gian dài bàng quan, hình như nàng đã bắt đầu cảm thấy đồng cảm với tình cảnh trước mắt của Minh Dận Thanh rồi! Vì thế nên nàng vô cùng nhiệt tình và tốt bụng đề nghị với Minh Dận Thanh: “Nếu người suy nghĩ về vấn đề này lâu như vậy mà vẫn không biết nên làm cách nào để tỏ rõ suy nghĩ trong lòng mình thì gia có thể giúp ngươi!”
Lạc Tử Dạ vừa nói xong là tầm mắt của mọi người đều thay đổi phương hướng, dời qua nàng
Tiếp đó, Lạc Tử Dạ nhìn Long Ngạo Địch, bắt chước giọng của Minh Dận Thanh nói rằng: “Ngươi còn hỏi à, hỏi cái gì mà hỏi? Lẽ nào ngươi không biết sự rối rắm trong lòng bản vương à? Lẽ nào ngươi không biết rằng bản vương muốn giết Phượng Vô Trù nhưng lại sợ mình đánh không lại à? Lẽ nào ngươi không hiểu nỗi thống khổ trong lòng bàn vương ư? Ngươi hoàn toàn không hiểu bản vương, ngươi nói xem sao chúng ta có thể làm bạn với nhau được nữa, hả? Lẽ nào ngươi thật sự không biết bản vương đang nghĩ cái gì sao? Hả?!”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt của Minh Dận Thanh lập tức đen như đít nổi
Đạm Đài Dục Đường, Đáp Đáp và Kỳ Vĩ đều lộ ra vẻ mặt muốn cười nhưng không thể cười, bởi vì giọng nói và âm sắc mà Lạc Tử Dạ đang bắt chước thật sự quá giống với Minh Dận Thanh, nhưng mà nội dung lại y như tấu hài.
Nói đến đây, Lạc Tử Dạ dường như càng tức giận hơn
Nàng ra vẻ giận dữ trừng Long Ngạo Địch, đồng thời tiếp tục bắt chước giọng của Minh Dận Thanh: “Bây giờ bản vương đang nghĩ rằng tên ngáo nhà ngươi mau mau đánh với Phượng Vô Trù đi! Nếu người đánh thắng thì quá tốt rồi, bản vương không cần làm gì cả, chỉ cần đứng bên cạnh xem trò vui, không hề gặp chút nguy hiểm nào là đã diệt trừ được một mối họa lớn trong lòng, làm cho cuộc sống sau này của bản vương tốt đẹp hơn, mỗi ngày đều tràn ngập ánh mặt trời rồi! Nhưng nếu như tên ngáo nhà người vô dụng, bị Phượng Vô Trù giết chết thì bản vương đương nhiên sẽ vội vàng chạy đi tìm Phượng Vô Trù để bày tỏ nỗi ân hận về sai lầm của mình, cam đoan rằng mình sẽ không bao giờ làm ra chuyện hố độ như vậy nữa..
Sau đó, Long Ngạo Địch người muốn chết thì chết xa một chút, đừng có làm phiền đến sinh mệnh tuổi trẻ của bản vương!”
Lạc Tử Dạ phân tích những phản ứng mà Minh Dận Thanh có thể làm ra khi đối mặt với những tình huống khác nhau xong liền cười híp mắt, nhìn trời, lại bắt chước âm sắc của Minh Dận Thanh kết luận một câu: “Ôi, bản vương quả thật quá thông minh, kế sách hay như vậy mà bản vương cũng nghĩ ra được, bản vương luôn luôn cơ trí như vậy...”
“Ngươi!” Nàng cứ mở miệng là lại chửi Long Ngạo Địch là tên ngáo khiến hắn tức giận đến xanh cả mặt.
Minh Dận Thanh thì bị nghẹn tới mức máu dâng lên tới tận cổ họng.