*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9àng vốn đang nhàn nhã dựa vào vách đá, lúc này cũng phải vội vàng ngồi dậy! Nàng trầm mặt, nhìn về phía trung tâm đường núi, sự lo lắng ngày một tiến triển theo hướng không khống chế được!
“Ầm! Ầm!”.
Từng tảng đá lăn xuống, vẫn không thấy Phượng Vô Trù động đậy
Lần này không chỉ Lạc Tử Dạ bật dậy mà Đạm Đài Dục Đường cũng đứng lên! Mà lúc này tâm tình Long Ngạo Địch thật ra cũng không tốt hơn hai người họ bao nhiêu, hoặc nên nói, hiện tại trạng thái của Long Ngạo Địch còn căng thẳng hơn hai người nhiều!
Đôi mắt đỏ như máu của hắn híp lại, lòng bàn tay siết chặt, bởi vì trong lòng hắn biết rõ, tên không thể gây tổn thương gì tới Phượng Vô Trù được
Cho dù Huyết Nguyệt Phệ của mình lợi hại cũng không thể trở thành3đối thủ với Phượng Vô Trù được, nhất là bây giờ chưa phải lúc trăng tròn, hiệu quả của Huyết Nguyệt Phệ cũng không đạt tới lực sát thương lớn nhất, cho nên...
Hiện tại đòn sát thủ cuối cùng hắn còn sót lại chính là những tảng đá này! Nếu những tảng đá này vẫn không làm gì được Phượng Vô Trù, như vậy bọn họ cũng chỉ có thể lập tức rút lui! Nếu không, sợ là hôm nay mạng nhỏ cũng phải để lại nơi này.
Minh Dận Thanh cũng trợn to mắt, vô cùng căng thẳng nhìn về phía Phượng Vô Trù
Vừa rồi hắn coi như đã chọn phe, cho nên hắn cũng hy vọng Phượng Vô Trù gặp chuyện, bằng không nếu đối phương không chết, vậy nhất định sẽ tới gây phiền toái cho mình!
“Ầm!”
“Đùng!”
Từng tảng từng tảng đá, toàn bộ đều lăn về phía hắn
Sau khi1những tảng đá đó đập tới, từng cục từng cục chồng chất bên ngoài khiến Phượng Vô Trù nhìn như bị đã chôn vùi
Không chỉ là bị đá chôn, ở bên trên còn có biển đá rơi xuống, tiếp tục đè vào đống đá...
Dần dần, đống đá đó mở rộng, hoàn toàn chôn hắn ở bên trong
Còn có tảng đá sau khi đập vào đống đá rồi lăn xuống dọc theo đống đá đó, và những hòn đá vụn bị đánh vỡ khi đá lớn cũng lăn từ trên dốc xuống!
“Ầm ầm ầm!” Đất lăn xuống, còn chầm chậm lăn trên mặt đất một vòng.
Sau đó tất cả yên tĩnh
Toàn bộ đường núi không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Mọi thứ tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía trung tâm đường núi, toàn bộ đều im lặng, không lên tiếng
Những người trên dốc núi ném đá xuống kia,3lúc này đại khái không nghĩ tới, hôm nay bọn họ đi theo Long tướng quân ra tay một lần lại không diệt trừ được Thái tử điện hạ nhưng lại giết chết Nhiếp chính vương điện hạ!
Cái này...
Đây là giết chết rồi đúng không? Đó cũng chôn kín, đập chết người nọ rồi đúng không? Nhưng..
đây là sự thật sao? Bọn họ đồng loạt nuốt nước miếng, không biết tại sao lại cảm thấy chuyện này không chân thật như vậy..
Lúc này Lạc Tử Dạ cũng mông lung
Nàng đứng đó nhìn đống đá giữa đường núi, tâm tình cũng trầm xuống
Nàng cau mày nhìn về phương hướng kia, nàng không tin Phượng Vô Trù lại chết dễ dàng như vậy, nhưng sau khi những hòn đá kia rơi xuống lại vô cùng yên lặng, không còn âm thanh nào truyền tới nữa.
Vậy hắn đã..
Chết rồi sao?
Đạm Đài Dục Đường ngẩng3đầu nhìn nàng một cái, thấy Lạc Tử Dạ mang biểu cảm kia nhìn về phía giữa đường núi
Biểu cảm đó quá phức tạp, không thể nói rõ nó là gì, nhưng không hiểu sao, người khác nhìn vào lại cảm thấy như nàng lúc này đã mất hồn mất vía
Không thấy bị thương, không thấy khiếp sợ, không thấy tuyệt vọng
Dường như đã mất đi sức sống, dáng vẻ vô cùng trống rỗng
Nàng không dám quấy rầy Lạc Tử Dạ, cũng không dám lên tiếng...