*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. lý tưởng! Thật sự là quá lý tưởng
Nếu bình thường có người nói với hắn rằng chỉ cần làm vậy là có thể diệt trừ Phượng Vô Trù, hắn nhất định sẽ cảm thấy đối phương đang khoác lác
Chuyện này căn bản không thể nào làm được, cũng không thể xảy ra
Nhưng hiện tại, chuyện đó đang diễn ra ngay trước mắt mình
Hắn thở phào một hơi, cảm thấy vô cùng thoải mái, kinh ngạc, thậm chí hơi mừng thầm
Nhưng nói chung cũng là bởi vì chuyện tốt này tới đột ngột quá, khiển trong lòng hắn cảm thấy hoài nghi, hơn thế là cảm thấy không có khả năng xảy ra!
Hắn híp mắt, nhìn thoáng qua sắc mặt Lạc Tử Dạ trong hang núi.
Khi thấy sắc mặt nàng rõ ràng rất khó coi, hắn cũng cảm thấy hơi..
hả giận! Vừa rồi những lời đối phương3nói với mình, còn có cái gọi là mạng chó của Phượng Vô Trù lúc trước, hắn vẫn luôn chịu đựng những khuất nhục đó, nhưng chịu đựng không có nghĩa là không tức giận!
Lúc này thấy biểu cảm đó của Lạc Tử Dạ, nói thật trong lòng hắn không phải thoải mái bình thường đâu!
Hắn liếc mắt về phía Lạc Tử Dạ, giọng nói lạnh như băng chậm rãi vang lên: “Lạc Tử Dạ, người có thể giúp ngươi, chết cũng chết, ngất cũng ngất cả rồi
Người cho rằng hôm nay người còn đường sống nào không?” Hắn vừa nói vậy, Lạc Tử Dạ lập tức cảm thấy tim mình hơi nhói lên
Chết cũng chết rồi..
Chết? Phượng Vô Trù chết thật rồi? Không thể nào, nàng không tin
Người trâu bò như hắn, người mà lúc ức hiếp nàng gần như không phí chút sức lực1như vậy, làm sao có thể chết được?
Không thể nào!
Nàng nhìn chằm chằm về phía đống đá, nghĩ mình có nên đi tới, lập tức đào hết toàn bộ đống đá đó và đưa hắn ra hay không? Có lẽ chỉ bị thương thôi, có lẽ căn bản chưa chết, có lẽ...
Nàng cảm thấy ngực mình như bị một tảng đá đè nặng, tất cả cảm xúc bộc phát đều đang quay cuồng sôi trào
Như muốn phá vỡ núi đá kia, phát ra sức mạnh khiến kẻ khác phải kinh sợ!
Lửa giận ngập trời sắp phát ra, có lẽ, còn có cả..
bị thương mà nàng tận lực cố ý bỏ qua
“Đùng!”
Khi tất cả mọi người ở đây đều híp mắt nhìn đống đá kia, cảm thấy mọi chuyện có lẽ đã trở thành kết cục đã định, cảm thấy lúc này Phượng Vô Trù chắc là3đã chết rồi, bỗng nhiên có một tảng đá ở phía trên lăn xuống..
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Tiếp theo là cục đá thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư! Ngay sau đó, đống đá kia bắt đầu chấn động
Đầu tiên là hơi rung lên một chút, tiếp theo âm thanh và biên độ chấn động càng lúc càng lớn
Lạc Tử Dạ rõ ràng cảm thấy trái tim vốn chìm xuống của mình đột nhiên sống dậy
Loại cảm xúc này có thể miêu tả là mừng như điên! Đống đá rung lên, động tĩnh càng lúc càng lớn, sắc mặt Long Ngạo Địch cũng nhanh chóng trầm xuống
Hắn không nói hai lời, lập tức xoay người hô lớn: “Lui!”
Nói xong lời này, hắn nhanh chóng rời đi.
Hắn nhanh chóng lùi về phía sau, cũng dự định mang theo người rời đi trong thời gian ngắn nhất
Nếu Phượng Vô Trù không chết,3vậy công kích phản lại của hơn một nghìn khối đá lớn nhất định có thể đánh bọn họ tới nỗi toàn quân bị diệt
Cho nên hiện tại bọn họ phải lui, hơn nữa là lui ngay lập tức, nếu không đừng nói là đám binh lính đó, chính mình và đám người Võ Hạng Dương cũng không biết có thể sống được hay không!
Hắn vừa nói ra câu này, Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh tự nhiên cũng nhanh chóng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề
Lúc này hai người bọn họ căn bản không có ai lại ngu ngốc nghĩ rằng nếu không đi thì sau đó còn có thể bình yên vô sự, tiếp tục đối đầu với Phượng Vô Trù
Long Ngạo Địch cũng đã nói rút lui, nếu bọn họ còn ở lại đây thì chính là muốn chết.
Bọn9họ không nói hai lời, nhanh chóng chạy trốn dưới sự dẫn dắt của Long Ngạo Địch
Mà cũng đúng lúc này, vị trí đống đá truyền đến một tiếng nổ thật lớn! Kèm theo đó còn có một tiếng thét dài của Phượng Vô Trù!
Một tiếng rung trời
“Ầm!” đống đá chợt nổ tung! Những người ném đá ở trên đường núi đều bị đá đập tới! “A! A...” Từng tiếng kêu thảm thiết từ trên đường núi truyền đến
Màu máu kinh người do đá đập tạo ra chiếu thẳng vào mắt người, mùi máu tươi tràn ngập không khí, còn có máu của những binh lính bị đụng trúng, tất cả đều chảy xuống dưới.
Chảy xuống dưới sườn núi..
Mà một tiếng thét dài kia của Phượng Vô Trù mang theo nội tức phát ra như một con rồng đang điên cuồng, nhanh chóng tập kích về phía đám người Long Ngạo Địch và Minh Dận Thanh đang bỏ chạy!
Tốc độ của Long Ngạo Địch rất nhanh,
Nhưng Minh Dận Thanh chậm hơn hẳn một chút, ngay lập tức một đường sáng gợn sóng màu đen đánh trúng lưng hắn
Thân thể hắn dừng lại giữa không trung rồi đột nhiên rơi xuống! Hắn quỳ rạp trên mặt đất, phun ra một búng máu.
Mà nội lực kia còn đang đuổi theo Long Ngạo Địch.
Nội lực đó đã sắp đuổi kịp Long Ngạo Địch, lần này nếu công kích vào lưng hắn ta, tình hình có lẽ cũng không tốt hơn Minh Dận Thanh bao nhiêu! Long Ngạo Địch quyết định nhanh chóng
Hắn đột nhiên quay đầu lại, nấng một tay lên, dấy lên một trận gió, nghênh đón nội tức của Phượng Vô Trù đánh tới!
“Ầm!” một tiếng, nội lực va chạm với nhau.
Nội lực của đối phương suy cho cùng cũng hùng hậu hơn hắn, dưới công kích này, Long Ngạo Địch bay về phía sau hơn năm mươi mét! Sau cùng hắn quỳ một gối xuống đất, khóe miệng có một đường máu chảy ra mới hóa giải được một chiêu này của Phượng Vô Trù!
Dữ Long Đồng Quy.
Một chiều này không có mấy người có thể chịu được! Chỉ là một tiếng thét dài, còn chưa dùng toàn lực đã khiến bọn họ hoàn toàn..
Sắc mặt Long Ngạo Địch nặng nề
Mà lúc này, cũng trong thời gian ngắn ngủi như vậy, tâm tình của Lạc Tử Dạ cũng nhanh chóng thay đổi, hoàn thành một vòng tròn cực lớn! Nàng cảm thấy hốc mắt mình cũng hơi nóng lên, nhìn về phía hắn đang đứng cách đó không xa
Giờ phút này hắn đang khoanh tay đứng đó, đưa lưng về phía nàng, gió núi thổi tung trường bào và mái tóc đen như mực của hắn, tạo thành độ cong phóng khoáng cuồng dã!
Bóng lưng vẫn ngạo mạn, xa vời khiến người khác nhung nhớ.
Mà hắn không chết, nhìn dáng vẻ đó cũng không có dấu vết bị thương chút nào
Trong lòng nàng mừng như điên, hắn không sao cả, nàng chỉ biết hắn đã không sao! Lúc này Long Ngạo Địch cũng híp mắt nhìn gương mặt anh tuấn có thể so sánh với thần ma của đối phương, lạnh lùng nói: “Thực lực của Nhiếp chính vương điện hạ thật sự danh bất hư truyền!” Đúng, cũng là do hắn lỗ mãng, nóng lòng mong thành công
Hắn tự cho là hôm nay mình thật sự có thể diệt trừ Phượng Vô Trù..
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi, người nọ lại hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi, căn bản chẳng thèm để ý tới hắn mà đi về phía Lạc Tử Dạ
Đôi mắt ma mị nâng lên, liếc Lạc Tử Dạ một cái, trầm giọng nói: “Ngươi muốn xử trí bọn họ như thế nào?” Nửa chén trà, nàng đã hơi đói bụng
Lúc này thời gian cũng vừa vặn.
Cảm xúc của Lạc Tử Dạ bị chấn động cực lớn, lúc này thấy hắn bình yên không có chuyện gì lại hòa hoãn đôi chút
Vì thế, đôi chân bỗng nhiên không chịu kiểm soát, vội vàng chạy về phía hắn...