*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. phạm nhưng vì nể mặt Võ thần, ban đầu Cô cũng chưa từng so đo
Nhưng hôm nay, Võ Hạng Dương biết rõ Lạc Tử Dạ là người của cô mà còn láo xược hết lần này đến lần khác như thế
Vậy, Võ thần đại nhân cho rằng đây là do Cô không nể mặt các hạ, hay là con cưng của ngươi không nể mặt Cô?”
Hắn nói câu này, đúng là nặng lời.
Chẳng khác nào nói với Võ Tu Hoàng rằng ta đã không hài lòng với hành vi của con người từ lâu rồi, lúc đầu còn nể mặt người nên ta cũng không làm gì hắn
Đây đương nhiên không phải là bởi vì hắn có gì đặc biệt hơn người, cũng không phải là bởi vì ta rộng lượng mà3là đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, nể mặt Võ Tu Hoàng ngươi, ta không so đo.
Nhưng hắn đã biết rất rõ Lạc Tử Dạ là người mà ta che chở mà vẫn còn muốn tới mạo phạm, lại còn không chỉ là một lần, người thật sự không hiểu lễ độ, không nể mặt người khác là Võ Hạng Dương à nha? Võ Hạng Dương nghe đến đây thì sắc mặt trắng bệch
Thành thật mà nói thì hôm nay hắn có gan lớn như vậy, chạy đi tính kế Lạc Tử Dạ, lớn mật đến mức này là do mấy lần trước sau khi mình đối phó Lạc Tử Dạ cũng không chịu nhiều thiệt thòi gì
Mặc dù Phượng Vô Trù tức giận nhưng dường như cũng không thật sự1làm ra hành động gì đối với hắn.
Vì vậy hôm nay hắn nhịn không được lại động tay, hơn nữa trù tính chuyện này rất kỹ càng, còn nghĩ tới việc để cho người khác gánh tội thay hắn
Nhưng hắn không nghĩ tới ý của Phượng Vô Trù là đã nhịn hắn đã lâu rồi, điệu bộ hôm nay nhất định phải tính hết nợ, cho nên đối phương ra tay với mình, chiêu thứ nhất sẽ không khách sáo, cũng không lưu tình!
Nói đến đây, Võ Tu Hoàng tự nhiên cũng nhận ra lúc này Phượng Vô Trù đang tức giận, đại khái là thật sự không thể nào bỏ qua cho những chuyện đã xảy ra
Ông liếc nhìn Võ Hạng Dương, trong ánh mắt cũng có vẻ không vui
Đứa con3này của mình quả thực là quá tự phụ, thế cho nên sau khi bước ra khỏi biên giới cũng chẳng phân biệt được nặng nhẹ
Ông nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ, mở miệng hỏi: “Như vậy Thái tử Thiên Diệu hy vọng xử lý chuyện này như thế nào?”
Lạc Tử Dạ chăm chăm nhìn hai bên một chốc
Võ Tu Hoàng đã đến, nói chung nếu muốn làm gì Võ Hạng Dương cũng không phải là chuyện dễ dàng gì
Vậy trước tiên nhất định phải loại bỏ Võ Tu Hoàng trước rồi hãy nói
Nhưng mà muốn diệt trừ Võ Tu Hoàng, khả năng cũng không lớn!
Nàng phân tích sơ qua trong chốc lát, biết rõ trước mắt muốn giết người là không thể nào
Vì vậy nàng liếc nhìn Võ Tu Hoàng, dáng3vẻ thiểu đứng đắn mà mở miệng nói: “Hiển nhiên lúc này Hoàng đế bệ hạ Long Chiều nhất định phải bảo vệ con cưng của các hạ rồi! Nhưng mà thiên hạ không có chuyện có bữa cơm miễn phí, ta tin rằng các hạ cũng hiểu rõ! Vì vậy các hạ muốn hóa giải chiến tranh, cũng không phải là không thể”
Nàng vừa nói lời này ra, nói thật thì Võ Tu Hoàng đều đã có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì hiện tại bản thân Võ Hạng Dương bị thương nặng, nhất định phải lập tức điều tức nội lực cho hắn, còn mời đại phu đến xem bệnh, hoàn toàn không thể dây dưa kéo dài được
Nếu ông đánh nhau giằng co với Phượng Vô Trù thì9người thua thiệt là ông, vì vậy lúc này Lạc Tử Dạ đồng ý dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp, đây hiển nhiên là chuyện tốt!
Chân mày ông chau lại, mở miệng nói: “Ngươi nói đi!”
Ông có thể băn khoăn đến việc bọn họ khó có thể đánh nhau lâu dài, đương nhiên Lạc Tử Dạ cũng có thể nghĩ đến
Vì vậy lúc ra điều kiện cho vấn đề trên, nàng cũng không hề khách sáo, mở miệng liền nói một câu sặc chết người không đến mạng: “Thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần Hoàng đế bệ hạ Long Chiều đồng ý ký kết mấy hiệp ước nhục nước mất chủ quyền là được rồi!”