*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thế nhưng ông không ngờ rằng Lạc Tử Dạ cũng không dễ nói chuyện như mình tưởng, còn chuẩn bị điều kiện thứ ba chờ ông
Ông đang định mở miệng thì Võ Hạng Dương bỗng nhiên ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.
Việc này khiến cho Võ Tu Hoàng biết rõ rằng lúc này Lạc Tử Dạ dây dưa kéo dài được, nhưng bọn họ không theo nổi
Nếu như chuyện này còn kéo dài thêm, làm lỡ thời gian chữa trị vết thương cho Võ Hạng Dương thì đó là một cái giá quá lớn!
Ông rủ mắt, mở miệng nói: “Ngươi nói đi!” “Điều kiện thứ ba chính là về sau dù con gái hay con trai ông đến trước mặt gia tìm đường chết ra sao, đấu với gia3đến nước nào, ông cũng không được nhúng tay! Không thể lấy lớn hiếp nhỏ, ỷ già lừa trẻ, già mà không kính, chẳng biết xấu hổ...” Lạc Tử Dạ nhanh chóng phun từng câu từng câu thành ngữ bốn chữ.
Mỗi lần nàng nói một câu, sắc mặt Võ Tu Hoàng lại đen hơn một chút
Trên thực tế thì ông khá giống với Phượng Vô Trù ở một vài điểm, đó chính là không thích bị người ta nhắc đến tuổi tác của mình
Ông cũng hết sức không ưa những kẻ nói mình già, mà lúc này Lạc Tử Dạ lại đang nhấn mạnh chuyện này một cách rất nghiêm túc
Vì để tránh cho Lạc Tử Dạ nói tiếp, nói ra những từ khiến cho mình càng không thể nhịn được, ông tức1thì đen mặt, mở miệng nói: “Lạc Tử Dạ! Đủ rồi! Trẫm đáp ứng ngươi là được.” Đây vốn là chuyện của lớp trẻ, với tư cách trưởng bối như ông, nghiêm túc mà nói thì ông không nên nhúng tay vào bênh vực, làm mất phong độ của những người bề trên
Lúc này Lạc Tử Dạ đã nói vậy, ông đồng ý cũng chả sao
Ông cũng chỉ hy vọng sau chuyện ngày hôm nay, hai đứa con không nên thân của mình có thể hiểu được chuyện nào có thể làm, hạng người nào không thể trêu chọc
Mong là về sau bọn chúng sẽ không tiếp tục gây chuyện rắc rối!
Lạc Tử Dạ gật đầu đầy thỏa mãn rồi lại bổ sung thêm một câu: “Không chỉ như thế, ông còn không3được ngang ngược đoạt lấy nửa quyển sổ ghi chép còn lại trong tay gia đâu đấy! Khi nào ông muốn thì tới xin gia, nếu điều kiện khiến cho gia thỏa mãn thì gia có thể cho ông!”
Dù sao nàng cũng không dùng quyển sổ ghi chép kia làm gì, nhưng đó là thứ mà Vân thừa tướng dùng để cảm ơn nàng, nàng cũng không thể vô duyên vô cớ tặng người ta phải không?
Nàng vừa nói lời này ra, sắc mặt Võ Tu Hoàng liền thay đổi
Lúc này dung mạo tuấn mỹ uy nghiêm trang trọng của ông lộ ra vài phần tàn ác
Những thứ khác hiển nhiên ông có thể không quan tâm, nhưng sổ ghi chép kia là đồ vật của Thủy Y, đương nhiên ông muốn mang3về, hơn nữa chắc chắn phải mang về!
Di vật của Thủy Y nên thuộc về ông mới phải, đương nhiên ông không thể chấp nhận việc có người lấy di vật của Thủy Y đến để bàn điều kiện với mình.
Nhưng mà bây giờ Lạc Tử Dạ nói đến lời này, vẻ mặt nàng cũng không hề nhượng bộ chút nào
Ông lại liếc nhìn Võ Hạng Dương, sắc mặt hắn ta càng ngày càng trắng
Hơn nữa khi suy nghĩ kỹ về lời vừa rồi của Lạc Tử Dạ, ông cũng hiểu rõ là nếu cuối cùng ông nhất định muốn lấy quyển ghi chép ấy, thật sự cũng không phải là không thể được
Sau này Lạc Tử Dạ sẽ bằng lòng bàn điều kiện với ông vì quyển ghi chép ấy!
Như vậy xem9ra, chuyện này đành phải để ngày sau hẵng nói
Thế nên ông rủ mắt, gật đầu rồi nói: “Được, trẫm đồng ý! Có điều, đây là điều kiện cuối cùng!” Đối với di vật của Thủy Y, ông đều sẽ nhượng bộ.
Đây cũng là để bù đắp những thua thiệt cho mấy đứa con mà nhiều năm qua ông chẳng quan tâm
Nhưng mà cũng chỉ có thể dừng ở đây, Lạc Tử Dạ đã giẫm vào giới hạn của ông, ông không thể tiếp tục đáp ứng bất kỳ điều kiện nào nüa.