*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vì vậy nàng gật đầu, mở miệng nói: “Nếu như các hạ đã dứt khoát như vậy, khiến cho gia thấy được thành ý của các hạ thì đương nhiên cũng không cần tiếp tục nhiều lời! Mọi chuyện dừng lại ở đây thôi
Dù sao đi nữa thì nhìn bộ dạng khuyển từ nhà ông, trong thời gian ngắn cũng không tạo nổi sóng gió gì, không biết còn phải nằm trên giường bệnh bao lâu nữa đấy
Gia cũng lười nói nhảm thêm nữa, đi đi đi đi!”
Nàng vừa nói như vậy, sắc mặt Võ Tu Hoàng và Võ Hạng Dương đồng thời đen lại.
Từ xưa đến nay, người ta chỉ dùng cách gọi “khuyển tử” khi nhắc con mình với người ngoài nhằm thể hiện sự khiêm tốn
Còn người ngoài thì thường3sẽ dùng “lệnh công tử” để tỏ vẻ tôn trọng
Nhưng mà Lạc Tử Dạ thì hay rồi, gọi thẳng người ta là khuyển tử.
Chuyện này chẳng khác nào đang mắng người ta cả! Hai người này mặt mày tối sầm, im lặng thật lâu
Nhiếp chính vương điện hạ không nói không rằng, bỗng nhiên hơi di chuyển chân mình một chút
Tuy đây chỉ là một động tác rất nhỏ, thế nhưng đã thể hiện thái độ nếu không phục thì đến đây mà đánh
Nhưng đối với tình trạng lúc này của Võ Hạng Dương mà nói, hiển nhiên không thích hợp chiến đấu!
Võ Tu Hoàng cũng chỉ có thể tạm thời nuốt cục tức này xuống
Ông giơ tay lên phất một cái, một luồng lực hấp thụ tạo nên từ nội lực nhanh1chóng kéo Võ Hạng Dương về tay ông! Đồng thời ông nhướng mày nhìn về phía Lạc Tử Dạ, mở miệng nói: “Lạc Tử Dạ, nếu như chuyện hôm nay là do chúng thất lễ trước, trẫm cũng không so đo với những gì người vừa nói! Nhưng nếu như sau này trẫm lại nghe thấy những lời nhục mạ từ trong miệng ngươi, trẫm sẽ không khách sáo nữa!”
“Yên tâm! Lần tới nếu có nhục mạ, gia nhất định sẽ đợi đến lúc thực lực của gia lớn mạnh đến nỗi ông không có khả năng không khách sáo với gia nữa!” Lạc Tử Dạ mấp máy môi, cười nhạt nói ra một câu như vậy
Vẻ mặt thản nhiên kia khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc gì, khác hẳn3với dáng vẻ sắc sảo của nàng lúc trước.
Không hiểu sao, bộ dáng ấy lại lộ ra một hơi thở kiêu ngạo
Lạc Tử Dạ cũng không ngốc, hiển nhiên biết rõ một câu “khuyển tử” vừa rồi của bản thân chẳng khác nào mắng người ta
Hôm nay nàng nói như vậy, nói không chừng Võ Tu Hoàng còn nhịn nhưng sau này mà còn nói nữa, tất nhiên là sẽ rước họa vào thân
Tất nhiên nàng vẫn có chút phán đoán và nhận thức này.
Trước khi thực lực chưa sẵn sàng, nàng sẽ không làm ra những chuyện vượt ngoài phạm vi thực lực của chính mình, nói ra những lời mình không thể gánh chịu
Lạc Tử Dạ tự nhận bản thân vẫn có chút ý thức này.
Lời này của nàng đang nói3với Võ Tu Hoàng rằng thật ra trong lòng nàng vô cùng muốn mắng bọn họ, nhưng lúc còn chưa đánh lại ông, nàng quyết định cứ nhịn trước đã
Nàng sẽ chờ cho đến khi có thể đánh thắng được đổi phương, chắc chắn lúc đó nàng sẽ mắng chửi không chút khách sáo
Thái độ thẳng thắn đến quá đáng như vậy thật sự làm cho Võ Tu Hoàng tức giận đến ngứa răng, thật muốn đánh!
Ông liếc nhìn Phượng Vô Trù.
Cuối cùng ông cười lạnh một tiếng, mang theo Võ Hạng Dương rồi nhảy nhẹ mấy cái, biến mất giữa trời cao
Đợi cho đối phương đi xa, Lạc Tử Dạ bỗng nhiên mở miệng đánh giá một câu: “Nói thật, gia lại có phần hâm mộ Võ Hạng Dương và Võ Lưu9Nguyệt!”
Đây là lời thật lòng, hai người bọn họ ở bên ngoài gây ra tai họa gì đều có cha gánh thay.
Thế nhưng nàng lại nhớ tới vị phụ hoàng kia của mình
Tính ra thì bọn họ đều là hoàng tử công chúa, đều có cha là hoàng đế, sao lại khác nhau như vậy? Cha người ta thì bao che con cái, còn cha của nàng lúc nào cũng muốn khiến cho nàng đi đời nhà ma
Cha mình so với cha người ta, đúng là làm cho con trai tức chết luôn mà!
Được rồi, nàng là một đứa con trai không có “cái ấy”.
Nàng vừa nói lời này ra, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn nàng một cái
Hắn cực cao, vì vậy phải hơi cúi đầu mới có thể thấy được vẻ mặt của nàng
Lúc hắn cúi đầu liền thấy giờ phút này nàng vẫn dõi theo hướng Võ Tu Hoàng và Võ Hạng Dương rời đi, trong đôi mắt đào hoa trời sinh phong lưu của nàng còn mang theo một chút xúc động và hâm mộ.