*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dáng vẻ cao ngạo đó giống như không muốn nhìn thấy nàng dù chỉ một giây, ánh mắt cũng không nhìn về phía nàng
Lạc Tử Dạ tức giận đến độ nghiến răng mấy lần, lạnh giọng nói: “Vậy đúng là đã khiến cho ngài phải chịu tủi thân rồi!” Khi nói ra lời này, bản thân nàng cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng những người ngoài bao gồm cả Vân Tiêu Náo đều đã không nhìn nổi nữa rồi
Thật ra thì lúc này nàng đã hơi nghi ngờ chỉ số cảm xúc của Lạc Tử Dạ! Việc khiển cho Nhiếp chính vương điện hạ tức giận, dường như chỉ cần một cái liếc mắt là đã được người ta làm rõ rất nhanh.
Thế nhưng tại sao, dường như Thái tử hoàn toàn không hề có cảm giác gì hết?
Lúc3này ngài ấy còn có dáng vẻ vô cùng tức giận nữa chứ? Trong lòng nàng không còn gì để nói
Những người khác đưa mắt nhìn nhau mấy giây, trong lòng đều muốn đốt một ngọn nến cho chỉ số cảm xúc của Lạc Tử Dạ
Duy chỉ có Thanh Thành cảm thấy hài lòng với cách cư xử này của Lạc Tử Dạ, lúc này công tử nhà mình còn đang hôn mê, Lạc Tử Dạ ngu ngốc, không hiểu phong tình, đối với công tử nhà mình mà nói, đương nhiên là chuyện tốt.
Để tránh công tử hôn mê mấy hôm, sau khi tỉnh lại thì hai người này đã tu thành chính quả
Còn Nhiếp chính vương điện hạ sau khi nghe thấy lời này của nàng, nhìn bộ dạng tức giận nhe răng trợn mắt của nàng, cơn tức giận1do chuyện của tình địch gây ra vừa rồi của mình cuối cùng cũng lắng lại, cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Hắn hạ mắt nhìn về phía nàng, giọng nói ma mị chậm rãi vang lên: “Lạc Tử Dạ, nếu như sau này người còn ngu hết chỗ nói như vậy, Cô không còn cách nào, sẽ đích thân dạy dỗ ngươi đấy!”
Giọng nói oai phong nghiêm nghị còn mang theo mấy phần coi thường, dường như là vì sự ngu xuẩn của Lạc Tử Dạ mà cảm thấy không thể chịu được
Diêm Liệt vừa đến liền nghe thấy lời nói tự tìm đường chất này của chủ nhân nhà mình
Lập tức hắn liền cảm thấy ấn đường của mình đau nhức
Hắn đứng bên cạnh đám người Vân Tiểu Náo, nhướng mày nhìn sang, cũng không biết rốt cuộc vừa rồi3đã xảy ra chuyện gì
Hắn chỉ cảm thấy chỉ số cảm xúc khó khăn lắm mới tốt lên được vài ngày của Vương lúc này lại có vẻ muốn về nhà đúc lại!
Hắn mở miệng định nói gì đó, thế nhưng khi liếc sang lại trông thấy đám người Vân Tiêu Náo cũng đang nhìn Lạc Tử Dạ với dáng vẻ không thể chịu nổi, dường như cũng đang thương cảm cho sự ngu ngốc của Lạc Tử Dạ
Thế là hắn dừng lại, cũng không lên tiếng tiếng nữa, định làm rõ chuyện này rồi nói sau.
Lạc Tử Dạ nghe xong, sắc mặt liền xanh đi.
Nàng thật sự không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì hắn, tại sao đang yên đang lành hắn lại nói ra câu sỉ nhục mình như vậy? Hơn nữa một câu vẫn còn chưa đủ, lại3còn chơi thêm một câu nữa!
Lúc này nàng vô cùng tức giận, hơn nữa còn rất muốn ném đế giày lên mặt hắn.
Nàng hừ lạnh một tiếng, xét thấy hiện nay mình đánh không lại hắn, thể là không tranh cãi với hắn nữa
Một người có kiến thức đã từng nói, nếu như không có ý định dùng vũ lực thì đừng cầm vũ khí lên
Cũng có nghĩa là, nếu như không có ý định đánh nhau với hắn, vậy thì không cần phải chọc giận hắn!
Nàng quay đầu định không để ý đến hắn nữa, hơn nữa còn định đỡ lấy Doanh Tần từ trong tay Thanh Thành để dìu đi
Thế nhưng nàng vừa mới đưa tay ra, còn chưa kịp đỡ thì đã nghe thấy giọng nói ma mị cực kỳ giận dữ của hắn, hắn lạnh lùng nói: “Nếu9như ngươi có gan thì cứ việc đỡ hắn
Cô nhất định sẽ khiến cho hắn không nhìn thấy được mặt trời ngày mai nữa!” Hắn vừa nói ra lời này, Thanh Thành lập tức rụt tay về, Lạc Tử Dạ cũng hụt tay.