*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cả cuộc đời gã hiểm có lúc được gần gũi với công tử như vậy, tại sao phải cho Lạc Tử Dạ cơ hội tốt này chứ? Còn Nhiếp chính vương điện hạ, sau khi nói xong lời này liền xoay người rời đi, lúc này cũng không quay đầu lại
Dường như hắn đã dự đoán được Lạc Tử Dạ nhất định sẽ thức thời, không thể nào khăng khăng đỡ Doanh Tần nữa
Cho dù nàng có lá gan khiêu chiến với hắn, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không lấy tính mạng của Doanh Tần ra đùa giỡn.
Trên thực tế, hắn cũng không hề đoán sai về Lạc Tử Dạ.
Sau khi hắn xoay người đi trước, tay của Lạc Tử Dạ dừng ở giữa không trung một lúc, cũng không dám đỡ Doanh Tần nữa! Nàng quay đầu lại nhìn theo bóng3lưng của hắn, tức giận đến nỗi mặt mũi méo mó, có cảm giác bị kích động, muốn giậm chân và chửi thề...
Dường như Nhiếp chính vương điện hạ không hề có ý quan tâm đến cảm nhận của nàng
Hắn chắp tay đi trước, đi về phía trước theo ánh chiều tà, để lại cho nàng bóng lưng ngạo mạn điên cuồng
Hơn nữa hắn còn đi rất nhanh.
Lạc Tử Dạ sâu sắc cảm thấy sự phiền muộn trong lòng mình không có cách nào bày tỏ
Lúc này, đám người Vân Tiêu Náo và Thượng Quan Băng cũng đã nhanh chóng xông tới, vẻ mặt của Tiểu Sơ Ảnh có mấy phần lúng túng, đứng cách đó không xa, nhưng không tới đây.
Đương nhiên Lạc Tử Dạ cũng ý thức được sự khác thường của đối phương, nhưng nàng cũng không lên tiếng
Mà1sau khi Vân Tiêu Náo đi tới, câu đầu tiên chính là hỏi dò: “Thái tử, ngài không sao chứ?”
“Không sao!” Lạc Tử Dạ lắc đầu, nhìn lòng bàn tay của mình, cái này nên tính là không có chuyện gì
Đạm Đài Dục Đường đã nói rồi, dược tính của cổ độc có thể tự giải trừ được
Nhưng tình hình lúc này của Doanh Tần vẫn còn nghiêm trọng.
Điều này khiến cho ẩn đường của nàng cau lại
Khi ngước mắt lên, nàng lại nhìn thấy bóng lưng kiêu ngạo của Phượng Vô Trù, sâu trong nội tâm cảm thấy rất muốn đạp hẳn
Nhất là hai câu lặp đi lặp lại nói nàng ngu ngốc của đối phương khiến cho nàng đưa bàn tay đang nắm quạt giấy ra, chỉ vào bóng lưng của hắn, dáng vẻ mang thù sâu đậm, nghiến răng3nghiến lợi nói: “Các ngươi nhìn đi, các ngươi nhìn hắn đi!”
Quả là quá đáng!
Không ngờ là khi nàng bày ra vẻ mặt này, cùng với lời nói phẫn nộ kia thì lại không nhận được bất kỳ biểu cảm đồng cảm và tâm trạng cùng chung mối thù nào từ đám người Vân Tiêu Náo
Sau khi liếc nhìn bóng lưng của Phượng Vô Trù, bọn họ lại nhìn Lạc Tử Dạ rồi đồng thời mím miệng.
Mấy người họ vừa bày ra vẻ mặt này, khóe miệng của Lạc Tử Dạ khẽ giật
Nàng quay đầu nhìn bọn họ, hỏi: “Vẻ mặt của các ngươi đây là ý gì vậy? Chẳng lẽ các ngươi cũng cho rằng, chuyện này hoàn toàn là do gia có vấn đề sao?” Có phải như thể không? Rốt cuộc nàng đã làm gì sai? Sao nàng không3biết gì hết vậy?
Vân Tiêu Náo ấp a ấp úng một lúc.
Thấy Phượng Vô Trù đã đi được khá xa, đoán chừng là không nghe được lời của mình, nàng mới dám mở lời với Lạc Tử Dạ: “Thái tử, chẳng lẽ ngài không phát hiện ra là Nhiếp chính vương điện hạ đang ghen sao?” “Cái gì?” Đây là chuyện khi nào thế? Nàng nào có làm gì đâu? Lạc Tử Dạ ngờ vực nhìn Vân Tiêu Náo, nhưng lại phát hiện ra, theo ánh mắt nhìn về phía Vân Tiêu Náo của nàng, những người khác cũng gật đầu vô cùng tán thành
Hơn nữa, bọn họ đều cảm thấy Lạc Tử Dạ không hiểu tình cảm, quả thật là có chút ngu ngốc
Lúc này Đạm Đài Dục Đường cũng theo tới
Tính cách của nàng xem như là khá ngay thẳng,9là tính cách có gì nói đó, thể là nàng trực tiếp mở miệng nói: “Thái tử, không phải ta nói ngươi chứ! Ngươi cũng thích Nhiếp chính vương của Thiên Diệu đúng không? Tại sao người lại không hiểu trái tim của đàn ông chút nào vậy? Vừa rồi hắn hứa hẹn với người những lời ấm lòng, những người lại quay đầu hỏi han thương thể của Doanh Tần, hơn nữa trong câu chữ còn lộ ra mấy phần quan tâm Doanh Tần, việc hắn ghen không phải là chuyện bình thường sao?”
Nàng nói như vậy, Lạc Tử Dạ càng cảm thấy không hiểu.
Nàng nhìn Đạm Đài Dục Đường rồi mở miệng nói: “Nhưng mà Doanh Tần là vì gia mới ra nông nỗi này, với tư cách là bạn bè, xuất phát từ đạo nghĩa, gia quan tâm đến hắn một chút, việc này chẳng lẽ không nên sao?” Nàng nói ra lời này, những người khác xem như đều hiểu
Thái tử điện hạ bình thường nhìn rất thông minh, trong không ít chuyện đều có thể rất nghĩ thông suốt, nhưng về phương diện tình cảm, hoàn toàn là kẻ ngốc!
Hơn nữa còn là một kẻ ngốc cố chấp và bướng bỉnh!
Thượng Quan Bằng đã tận mắt nhìn thấy Phượng Vô Trù úp mặt vào tường vì Lạc Tử Dạ, cho nên lúc này cũng ôm đầu, mở miệng nói: “Thái tử! Với tư cách là bạn bè, sự quan tâm của ngài đương nhiên là nên
Nhưng ngài cũng phải suy nghĩ một chút xem giữa Doanh Tần và Nhiếp chính vương điện hạ là quan hệ gì? Đó là quan hệ tình địch đấy! Cũng giống như ngài và Tịch Nghiêu, Tịch Nghiêu đã buông bỏ Nhiếp chính vương điện hạ, nhưng lúc ngài nói chuyện với Nhiếp chính vương điện hạ, đột nhiên nghe thấy hắn quan tâm nhắc tới Tịch Nghiêu, trong lòng ngài cũng không vui đúng chứ?”
Lúc này nàng cũng biết rõ vì sao Nhiếp chính vương điện hạ lại úp mặt vào tường, cho nên có thể nhờ vào chuyện này, khiến cho Lạc Tử Dạ phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ! Sau khi nàng dứt lời, vẻ mặt của Lạc Tử Dạ cứng đờ mất mấy giây
Nàng cũng hiểu ra chút gì đó, nhưng trong lòng vẫn có phần không vui
Cho dù tất cả mọi người nói đúng, nhưng tình huống lúc này là gì đây? Tất cả mọi người đều đứng ở phía Phượng Vô Trù mà dạy dỗ nàng sao?
Con người chính là như vậy, khi xảy ra một sự việc thì luôn có cách nhìn nhận của mình.
Mà tất cả mọi người, cho dù là người thân cận cũng đều đứng ở phía đối phương, việc này sẽ khiến người ta cảm thấy rất tủi thân, đồng thời cảm thấy mình bị cô lập không ai giúp đỡ, vô cùng khó chịu
Rất nhiều người đã từng trải qua cảm giác như vậy, hơn nữa khi đó cho dù không tủi thân cũng sẽ cảm thấy mình rất tủi thân, mà đã tủi thân sẵn sẽ càng cảm thấy sự tủi thân này lớn hơn gấp bội.
Cho nên, dù Lạc Tử Dạ hiểu rõ lời bọn họ nói hẳn là rất có lý, nàng vẫn không vui nói một câu: “Rốt cuộc Phượng Vô Trù đã cho các ngươi lợi ích gì vậy? Chỉ biết giúp đỡ người ngoài!”
Nghe nàng nói vậy, Vân Tiêu Náo cười hì hì, nói: “Nhiếp chính vương điện hạ có thể cho bọn ta lợi ích gì chứ? Đây còn không phải là thấy Thái tử ngài cũng có mấy phần hứng thú với hắn, chúng ta mới bằng lòng phân tích một chút hay sao? Bây giờ ngài đã biết rồi, trở về nền hòa giải một chút, đừng tiếp tục tức giận nữa.” Lạc Tử Dạ nghe nàng nói như vậy, tâm trạng mới xem như tốt hơn một chút.
Thấy Phượng Vô Trù đã đi xa, nàng liền quay đầu, định lén lút đỡ Doanh Tẩn đi
Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, mình vừa mới đưa tay ra một lần nữa, Nhiếp chính vương đi tít xa ở phía trước dường như có cảm ứng, ánh mắt lạnh lùng lập tức quét lại
Nàng nhìn hắn mà khóe miệng khẽ giật giật, không phải tức giận nên bỏ đi trước, hơn nữa còn kiên quyết không quay đầu lại hay sao? Cái tên kiêu ngạo này...