*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mấy ngày nay Vương đang định đi núi tuyết lấy chồn băng, xem ra Vương định lấy chồn băng cho Thái tử trước?
Sau khi hiểu ra, hắn gật đầu, nói: “Vương, thuộc hạ hiểu điều này, chẳng qua điều thuộc hạ không hiểu là...”
Hắn ngừng lại khi nói đến đây, đồng thời nhấc tay lên để ra hiệu cho người đang quỳ gối giữa lều lui ra ngoài
Sau khi người đó lui ra, Phượng Vô Trù khép hai tròng mắt lại rồi tựa lưng trên vương tọa, không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Diêm Liệt do dự một lúc rồi cũng nói ra: “Thuộc hạ không hiểu, thuộc hạ vốn cho rằng chỉ khi tìm được Đồ Phù Tử thì hàn độc trên người ngài mới có thể giải được
Thêm nữa là quân đội3hoàng thành Đế Thác đã bị chúng ta không chế rồi, không cần dùng tới vũ khí cũng có thể đoạt lấy hoàng cung Đề Thác, chỉ cần ngài nói một câu thôi
Ngày hôm nay không phải là ngày mà chúng ta đã trông đợi từ lâu sao? Vì sao nét mặt của ngài hoàn toàn không...”
Hoàn toàn không có vẻ vui mừng vậy?
Sau khi nghe xong, Nhiếp chính vương điện hạ vẫn khép đôi mắt ma quỷ bá đạo của mình, không trả lời Diêm Liệt
Diêm Liệt nhìn một hồi, thấy Vương chắc là không phản ứng với mình nên hơi ngừng lại một lát rồi dự định đứng sang một bên.
Chân của hắn vừa mới di chuyển thì giọng nói mê hoặc và lạnh lẽo của đối phương chợt vang lên, ẩn chứa lực áp1bức thường có nhưng âm lượng lại không lớn lắm, thậm chí là hơi trầm thấp: “Đúng vậy, Cô nên vui vẻ mới đúng! Nhưng mà Diêm Liệt, nếu có hành động như kế hoạch đã định ra từ trước thì Lạc Tử Dạ..
phải làm sao bây giờ?” Nghe hắn nói thế, Diêm Liệt liền dừng lại
Trong lúc ngẩn ra, hắn liền hiểu vì sao khi Vương biết đã tìm thấy tung tích của Đồ Phù Tử rồi mà Vương không chỉ không lập tức đi bắt người mà còn có vẻ như muốn kéo dài thời gian nữa, xem ra đây chính là nguyên nhân.
Hắn yên lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Vương..
Thật ra dù chúng ta rời khỏi Thiên Diệu thì chưa chắc là Thái tử không có năng lực tự bảo vệ mình,3nhưng mà...”
Diêm Liệt nói như thế nhưng trong lòng cũng không nắm chắc, dù sao thì vị trí hiện tại của Lạc Tử Dạ thật sự là quá nguy hiểm, bốn bề nguy cơ, rất nhiều người đều đang theo dõi y
Nếu như Vương đi thật thì sẽ rất khó nói!
Cũng ngay lúc nói đến đây, hắn lại như chợt nhớ ra điều gì đó rồi ngẩng đầu nói rằng: “Thế nhưng Vương, ngài đã quên ngài làm cách nào để đi tới Vương phủ vào hai mươi năm trước rồi sao? Ngài đã quên lời thề máu mà mình đã lập ra khi ấy rồi ư? Ngài đã quên tâm nguyện bao nhiêu năm qua của lão Vương gia rồi sao? Tuy rằng, khi ấy thuộc hạ không có ở trong Vương phủ, nhưng mà thuộc3hạ cũng từng nghe lão Vương gia nói qua một chút! Ngài đã quên hết những chuyện đó rồi sao? Chúng ta vất vả lắm mới đi tới ngày hôm nay, vương quyền của ngài trong thiên hạ này đã không có ai có thể dao động, việc đoạt Để Thác cũng đang ở ngay trước mắt, ngay cả Đồ Phù Tử cũng tìm thấy rồi
Bây giờ chỉ vì Thái tử mà ngài lại do dự ư?”
Lời nói của hắn làm cho ánh mắt Phượng Vô Trù trở nên lạnh lẽo
Hắn ngồi dậy liếc nhìn Diêm Liệt, lạnh nhạt và bình tĩnh nói: “Cô sẽ không quên, cũng không thể quên những chuyện này, chỉ là...” Chỉ là có thể đợi thêm một đoạn thời gian nữa hay không
Đợi Lạc Tử Dạ đứng vững trên đất Thiên9Diệu này rồi, đợi đến lúc dù hắn có rời khỏi đây thì vẫn không cần lo lắng cho sự an nguy của nàng, hoặc là chờ nàng đồng ý..
đi với hắn? Trong lòng hắn biết việc hy vọng Lạc Tử Dạ buông hết mọi thứ ở Thiên Diệu và đi tới Đế Thác với hắn hoàn toàn không thể xảy ra
Nàng chưa bao giờ bằng lòng với việc lệ thuộc vào hắn, đồng thời không thể nào bỏ Thần Cơ doanh mà mình đã vất vả tạo ra
Quan trọng nhất là có lẽ lúc này nàng có quan tâm hắn, có lẽ là thích, thế nhưng chưa tới mức yêu, chưa tới mức nàng chịu bỏ lại tất cả mọi thứ để rời đi với hắn.
Diêm Liệt đã đi theo Vương nhiều năm, vào lúc này đương nhiên là hiểu ý của Vương
Hắn nói: “Vương, thế nhưng ngài không nghĩ tới việc quay lại Để Thác chỉ là sớm hay muộn thôi sao
Ngài không thể nào vĩnh viễn sống với thân phận Nhiếp chính vương, với thân phận Thể tử Vương phủ tại Thiên Diệu này
Trong người ngài chảy dòng máu của hoàng thất Để Thác, ngài gánh vác thân phận và nợ máu của Hoàng tử Đề Thác, ngài cần phải sống đúng với danh phận của mình! Thế nhưng Thái tử dù sao cũng là Thái tử của Thiên Diệu, là con trai của Lạc Túc Phong, y cũng có lập trường của y..
Cho dù ngài thật sự có thể chờ, chờ đến khi bước chân của Thái tử đã vững vàng, chờ đến khi không còn ai ở Thiên Diệu có thể đụng chạm y thì sau đó sẽ thế nào?”.
Hắn nói đến đây, thầy Phượng Vô Trù không lên tiếng mà chỉ dùng cặp mắt ma quỷ nhìn mình liền nói tiếp: “Ngài có thể chấp nhận việc ngài quay về Đề Thác còn Thái tử Thiên Diệu tiếp tục ở Thiên Diệu, hai người bị ngăn cách địa lý sao? Ngài có thể tha thứ cho việc ngài cách xay ngàn dặm, nhìn không thấy sờ không được, còn Doanh Tần hoặc là những tên mỹ nam khác lại có thể ở bên cạnh Thái tử mỗi ngày sao? Ngài không thể!” Hắn tin tưởng trong lòng Vương cũng hiểu những việc này
Hắn cũng hiểu Vương chần chừ, do dự như thế này chẳng qua là vì đang tì hoãn vấn đề này thôi
Vương đã nhận ra việc này, nhưng mà Vương lại không muốn nhất định phải đưa ra một trong hai lựa chọn
Một là chọn cách lập tức quay về Đề Thác vì nợ máu, hai là chọn cách tạm thời không đi mà ở lại bảo vệ Thái tử, đợi tới lúc có thể rời đi.
Vương đang trì hoãn, hơn nữa trong lòng Vương đã bắt đầu nghiêng về phía tạm thời ở lại vì Thái tử
Thế nhưng cảnh tượng này không phải là thứ mà bất cứ người nào trong phủ Nhiếp chính vương muốn thấy, cũng không phải là thứ mà lão Vương gia muốn thấy
Hắn sợ rằng hôm nay Vương lựa chọn cách này, nhưng mà đến một ngày nào đó Vương sẽ hối hận.
Hắn nghĩ đến đây liền tiếp tục lên tiếng: “Còn nữa, Vương! Thật ra Lâm An bên cạnh Lạc Túc Phong đã lặng lẽ sai người truyền lại với thuộc hạ cách đây không lâu
Ông ta nói khi Lạc Tục Phong đi tìm Lạc Tử Dạ để lấy súng ống, Lạc Tử Dạ đã nói y gần gũi ngài là vì thích mỹ nam mà thôi
Người tình ta nguyện, không có trói buộc về tình cảm
Tuy rằng không thể loại bỏ nguyên nhân y nói thế là vì lấy được sự tin tưởng của Lạc Túc Phong, thế nhưng lỡ như...”
Lỡ như lời Lạc Tử Dạ nói là thật thì sao? Nếu như trong lòng y thật sự nghĩ như vậy thì y cũng không xem Vương ra gì, chẳng qua là lợi dụng Vương, đáp ứng nhu cầu của nhau thôi
Vậy mà lúc này Vương lại còn đang trì hoãn chuyện này vì y nữa, trì hoãn việc về nước báo thù, trì hoãn việc tróc nã Đồ Phù Tử, làm thế..
có đáng không?