Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 703: Chỉ có bách lý cẩn thần mới có thể cứu (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Thanh Thành không nói gì

Lúc nãy gã thẳng thừng bắt bẻ Mân Việt là do tức giận mà thôi

Trên thực tế, tình trạng sức khỏe công tử nhà bọn họ như thế nào, không ai có thể hiểu rõ hơn gã.

Vẻ mặt Lạc Tử Dạ trở nên nặng nề.

Theo ý Mân Liệt, nếu không tìm được hoa sen yêu cứu Doanh Tần thì hắn sẽ mãi hôn mê không tỉnh lại, trở thành người thực vật? Như vậy cần phải duy trì các chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể và duy trì các chức năng sống của cơ thể

Nhưng ở thời cổ đại làm sao có thể làm được điều này? Làm sao có thể kịp đi lấy thuốc? Về phần thần y...

Dường như Mân Việt biết nàng đang3nghĩ gì, cho nên lập tức lên tiếng: “Thái tử, ta có thể phối thuốc tạm thời kéo dài thời gian cho hắn

Trước hết ta sẽ phối hợp các vị thuốc, nhất là nhân sâm, để giữ mạng cho hắn! Những suy cho cùng, y thuật của ta kém cỏi, thua xa thần y

Vì vậy ta chỉ có thể kéo dài tối đa vài ba tháng mà thôi!” Có lẽ vài ba tháng cũng đủ để đi lấy bông hoa sen gì đó rồi

“Gia biết rồi, ngươi vất vả rồi!” Lạc Tử Dạ gật đầu, sau đó hỏi mọi người: “Các ngươi có ai biết cách tới đảo Thiên Lãng không? Lấy hoa sen yêu có gặp khó khăn hay có người ngăn cản không?”

Mân Việt lập tức đáp lời: “Hầu như những1người am hiểu y thuật đều biết bản đồ tới đảo Thiên Lãng

Lát nữa ta có thể vẽ cho ngài! Đó là đảo Dược vương rất nổi tiếng

Ngoài các loại thảo dược sinh trưởng đặc thù ra thì hầu hết các loại thảo dược trên thế gian này đều có ở đó

Nhưng trên đảo toàn là cơ quan ám đạo, còn có người giữ đảo nữa

Không ai biết người giữ đảo kia bao nhiêu tuổi, lại càng không biết tên họ của bà ấy, chỉ biết bà ấy tự xưng là “lão thái thái”

Những người hợp ý bà ấy sẽ được cho thuốc, còn những người bà ấy không ưa đa phần sẽ không còn mạng mà rời khỏi hòn đảo kia!”

Nghe có vẻ như đó không phải là nơi hay ho gì.

Lạc3Tử Dạ liếc nhìn Mân Việt: “Ngươi từng đến hòn đảo kia chưa?”

“Chưa từng! Bởi vì bình thường chúng ta không cần dùng tới loại thuốc cao cấp kia, mà những thảo dược cần thiết chúng ta đều có nên không cần đi tới đó

Dù sao chỗ đó cũng quá xa!” Mân Việt rất thẳng thắn, sau đó lại nói tiếp, “Qua một thời gian nữa hoa sen yêu sẽ tàn! Nhưng vài ngày sau Vương phải đi núi tuyết, sợ là không đến kịp

Vì vậy e là Vương không thể đi lấy hoa sen yêu cho Doanh Tần rồi!”

Nếu Vương đi chắc chắn có thể lấy được hoa sen yêu, có khi phá hủy cả hòn đảo kia cũng chẳng phải vấn đề khó khăn gì

Nhưng sắp tới, Vương phải đi bắt3chồn bằng, nếu còn chậm trễ thêm mấy ngày không đi thì chồn băng sẽ chạy mất, sau này muốn tìm cũng khó

Lạc Tử Dạ nhíu mày

Nàng chợt nhớ ra lúc trước Phượng Vô Trù từng nói với nàng rằng sắp tới hắn có việc phải xử lý nên phải xa nàng một thời gian ngắn, trong lúc đó hắn sẽ bảo Quả Quả tới giám sát nàng

Vậy là hắn muốn đi núi tuyết ư? Nhưng hắn đi núi tuyết làm gì cơ chứ?

Nàng ngẫm nghĩ rồi hỏi Mân Việt: “Hắn đi núi tuyết làm gì?”

“Nếu cần nói với ngài, đương nhiên Vương sẽ nói cho ngài biết

Thuộc hạ không tiện nhiều lời!” Mân Việt lập tức trả lời nhưng không nói nhiều

Thôi được rồi! Lạc Tử Dạ gật đầu, nàng đi là9được! Vốn dĩ quan hệ giữa Phượng Vô Trù và Doanh Tần căng thẳng như thế, nàng cũng không trông chờ Phượng Vô Trù tình nguyện đi với nàng

Sau đó nàng lại nói: “Vậy vị thần y mà người vừa nhắc tới...”

“Thần y khác chúng ta! Đã là thần y thì tất nhiên trên đời này không ai giỏi y thuật hơn hẳn

Vì vậy, có lẽ thần y là người học y duy nhất không biết đảo Thiên Lãng ở đâu

Nhưng không phải hắn không thể biết, mà bởi vì hắn hoàn toàn không cần biết điều này

Hắn có thể nghiên cứu chế tạo ra bất kỳ loại thuốc nào trên đời này

Mà cho dù không thể nghiên cứu ra thì hắn cũng có thể tìm thứ khác thay thế

Vì vậy ta mới nói có lẽ tìm được thần y thì có thể chữa trị cho công tử Doanh Tần! Có thể thần y cũng cần hoa sen yêu, nhưng có thể hắn chẳng cần, điều này không nói chắc được!”

Lúc nhắc tới Bách Lý Cẩn Thần, trên gương mặt Mân Việt lộ ra vẻ kính trọng

Đương nhiên Vương là chủ nhân duy nhất của hắn

Mà lòng kính trọng này là sự tôn trọng của người học y đối với người có địa vị cao nhất trong nghề

Sau khi hắn nói xong, Lạc Tử Dạ dứt khoát đi thẳng ra ngoài lều

Nàng quyết định đi tìm lão già xấu xa cậy già lên mặt Võ Tu Hoàng kia để mượn đồ tôn của ông ta dùng một lát! Nếu biết trước vị thần y có y thuật cao siêu này và Võ Tu Hoàng có mối quan hệ như thế thì lúc trao đổi điều kiện nàng đã yêu cầu thêm điều này!

Đúng là nghìn vàng khó mua ba chữ “nếu biết trước”! Đồng thời trong lòng nàng cũng rất buồn phiền

Tại sao một người giỏi giang như thần y lại có quan hệ thân thiết với Võ Tu Hoàng kia chứ? Nàng cũng xui xẻo quá chừng, ông trời không thể cho nàng xuôi chèo mát mái một chút hay sao? Ví dụ như sau khi xuyên không, nàng phát hiện ra thần y trùng hợp là họ hàng thân thích của nàng chẳng hạn? Đằng này, chẳng những thần y không phải họ hàng thân thích của nàng mà hắn còn có quan hệ tốt với kẻ thù của nàng

Đúng là tạo nghiệp mà!

“Thái tử, ngài đi đâu, làm gì đó?” Mọi người thấy Lạc Tử Dạ vội vàng lao thẳng ra cửa, ai nấy đều buồn bực, đồng thời nhanh chóng đuổi theo

Thanh Thành không đi theo mà ở lại chăm sóc Doanh Tần

Trong lòng gã biết rõ Lạc Tử Dạ gấp gáp ra ngoài như thế nhất định có liên quan tới công tử nhà mình! Và gã tin là Lạc Tử Dạ có thể xử lý ổn thỏa

Đương nhiên, gã cũng có sắp xếp và dự định của riêng mình.

Lạc Tử Dạ vừa bước đến cửa thì có một người mặc trang phục màu cam vội vàng chạy đến

Bước chân người nọ vững vàng, xem ra nội công không tệ! Hắn đến trước mặt Lạc Tử Dạ thì dừng lại, sau đó dâng vật trong tay lên cho nàng!

Hắn nói: “Thái tử Thiên Diệu, đây là đồ Ngô hoàng bảo ta giao cho ngài!”

Ngô hoàng?

Lạc Tử Dạ nhìn đồ vật trong tay đối phương

Đó là một tấm kim phiếu và một cây sáo, chính là sáo Vạn Cổ

Nàng không cần hỏi cũng biết Ngô hoàng là chỉ Võ Tu Hoàng! Lạc Tử Dạ đưa mắt nhìn Vân Tiêu Náo, Vân Tiêu Náo lập tức đưa tay nhận đồ giúp nàng.

Tiếp đó, Lạc Tử Dạ hỏi: “Hiện giờ Võ Tu Hoàng đang ở đâu?”

Người nọ hơi sửng sốt, sau đó trả lời: “Lúc Ngô hoàng rời đi không nói là có thể tiết lộ hành tung của ngài ấy cho Thái tử Thiên Diệu!” “Nhưng ông ta cũng không nói là không thể tiết lộ mà!” Lạc Tử Dạ nhanh nhảu tiếp lời

Người nọ chợt nghẹn lời

Hắn ngẫm nghĩ, hình như Ngô hoàng cũng không nói là không thể tiết lộ! Vì vậy hắn ngập ngừng nói: “Hiện giờ Ngô hoàng và thần y đang ở cùng nhau tại...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.