Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 705: Bị kinh sợ bởi tinh thần không biết xấu hổ (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng vừa nói xong, khóe miệng người đàn ông mặc trang phục màu cam kia khẽ run rẩy

Hắn nhìn sang Lạc Tử Dạ, thật sự là hắn đã bị kinh sợ bởi tinh thần không biết xấu hổ của nàng! Nếu thật sự là như thế, vậy chẳng những bọn họ không thể làm tổn thương Lạc Tử Dạ mà còn phải bảo vệ y thật tốt, nhỡ chẳng may Lạc Tử Dạ bị kẻ khác giết trên đường đi thì Bệ hạ của bọn họ cũng phải gánh chịu nỗi oan ức này, có đúng không?

“Vâng!” Vân Tiêu Náo nhanh chóng gật đầu, “Ta sẽ lập tức chuyển lời tới Nhiếp chính vương điện hạ!”

Nàng nói xong liền xoay người đi luôn.

Lạc Tử Dạ đi theo phía sau người đàn ông mặc trang3phục màu cam

Hắn buồn bực không nói gì, vừa đi vừa lấy ra một khối mực màu đen và xé một mảnh vải trên tay áo

Sau đó hắn viết thoăn thoắt lên mảnh vải đó, cũng không biết là hắn viết những gì

Tiếp theo, hắn huýt sáo.

Trên bầu trời có một con chim ưng sà xuống cấp mảnh vải kia bay đi

Tuy Lạc Tử Dạ không biết hắn viết gì, nhưng chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút là có thể đoán được nội dung, chắc hẳn là thông báo cho Võ Vu Hoàng biết hắn dẫn nàng đi tìm ông

Mặc dù hắn cân nhắc và hành động theo hoàn cảnh, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là thuộc hạ, cho nên chuyện cần bẩm báo thì nhất định phải bẩm báo.

Quả nhiên1ngay sau đó hắn lên tiếng: “Ta đã truyền tin cho Bệ hạ

Nếu ngài ấy đồng ý gặp người, có lẽ lúc này ngài ấy đang chờ ngươi ở quán trọ! Nhưng nếu ngài ấy không đồng ý thì sẽ rời đi ngay, ở đó sẽ không còn ai

Sau đó, Bệ hạ đâu ta cũng chịu nên đương nhiên không thể dẫn người đi tìm ngài ấy!”

“Ừ!” Lạc Tử Dạ gật đầu rồi nói, “Nhân tiện người nói cho Võ Tu Hoàng biết là trong tay gia có đồ ông ta muốn, tốt nhất là ông ta hãy gặp gia

Bằng không, gia mà không vui sẽ đốt mất quyển sổ ghi chép kia...”

Nàng nói đến đây thì dừng lại, không nói hết câu

Sắc mặt người đàn ông kia xanh mét, hắn trợn mắt trừng3nàng

Đương nhiên hắn biết quyển sổ ghi chép kia có tầm quan trọng như thế nào đối với Bệ hạ

Hắn không lằng nhằng nữa mà dứt khoát lấy một viên đạn tín hiệu rồi ném lên trời để truyền tin cho chủ nhân...

Đạn tín hiệu nổ vang, hai người im lặng đi đến quán trọ.

Xét thấy người đàn ông mặc trang phục màu cam này đẹp trai dáng chuẩn, hơn nữa Lạc Tử Dạ cũng muốn thăm dò một chuyện, vì vậy nàng hỏi: “Vị huynh đệ này, người tên là gì?”

“Tại hạ không dám nhận ba chữ vị huynh đệ" này

Tại hạ tên là Minh Nhân!” Minh Nhân nhanh chóng đáp lời

“Ai đặt tên cho ngươi thế: Thật không ngờ ngươi lại tự xưng là danh nhân(*): Bá đạo thật đấy! À đúng3rồi, vị thần y kia và Bệ hạ nhà các ngươi có quan hệ như thế nào?”

(*) Trong tiếng Trung, Minh Nhân (A) và danh nhân (A) có cách phát âm giống nhau, đều đọc là míng hén.

Mà lúc này, một tiếng chim ưng kêu vang trong quán trọ

Ngay sau đó, có người đi vào trong phòng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, Minh Nhân truyền tin về nói là bây giờ hắn đang dẫn Lạc Tử Dạ tới gặp ngài!” Lạc Tử Dạ? Võ Tu Hoàng đưa mắt nhìn đối phương và hỏi: “Minh Nhân không phải là người không biết nặng nhẹ, sao hắn lại dẫn người đến mà chưa hỏi ý kiến của trẫm?”

Lúc nói đến đây, ông đưa mắt nhìn một người khác trong phòng

Người nọ mặc trang phục màu9trắng không nhiễm bụi trần, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo như ánh trăng

Lúc này tay áo đã được vén lên, hắn đang rửa tay, ngón tay như ngọc, sạch sẽ trong trẻo như một nắm tuyết trắng muốt trên đỉnh núi băng

Dường như hắn không nghe thấy lời nói của tên thuộc hạ kia, hay nói chính xác hơn là hắn nghe thấy nhưng không chút hứng thú.

Sau khi rửa tay xong, Hiên Viên Vô ở bên cạnh nhanh chóng đưa khăn cho hắn lau tay

Lúc này, tên thuốc hạ đứng trước cửa kìm lòng không đâu mà liếc nhìn hắn thêm lần nữa

Mọi người đều nói thần y là người thanh cao, cô độc, lạnh nhạt

Hôm nay hắn được gặp người thật, cảm thấy đúng là như thế

Sau khi liếc nhìn thần y, hắn lập tức đáp lời Võ Tu Hoàng: “Thưa Bệ hạ, Minh Nhân truyền tin về nói là ban đầu hắn không chịu nói với Thái tử ngài và thần y đang ở đâu

Thế nhưng Thái tử gặng hỏi có phải ngài...”

“Có phải cái gì?” Võ Tu Hoàng giật thót, thầm nghĩ chắc hẳn tên nhóc xấu xa không biết xấu hổ Lạc Tử Dạ kia không nói được lời hay ho gì

Ông vừa dứt lời, Bách Lý Cẩn Thần đằng kia cũng đã rửa tay xong

Vốn chuyện xảy ra ở đây chẳng liên quan gì tới hắn ta cả

Hắn lạnh nhạt lên tiếng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng chậm rãi vang lên: “Ổn rồi, ba ngày không được đụng vào nước, nửa tháng là khỏi hẳn.” “Ôi chao?” Lúc này, gã hầu ở bên cạnh vốn chăm chú nhìn hắn ta cả buổi đột nhiên thốt lên đầy kinh ngạc

Với tình trạng của đại hoàng tử điện hạ và công chúa, nếu đại phu bình thường đến xem bệnh, bọn họ có cứu được hai vị này hay không là cả một vấn đề, cho dù có cứu được thì hai vị này cũng phải nghỉ ngơi điều dưỡng ít nhất một năm rưỡi

Ấy thế mà thần y nói gì cơ, chỉ cần nửa tháng là khỏi hẳn? Sau khi buột miệng cảm thán một câu, hắn vội che miệng lại

Ngay sau đó, ánh mắt lạnh nhạt của Bách Lý Cẩn Thần thoáng dừng lại trên người hắn

Ánh mắt ấy lạnh lẽo như đang nhìn người chết khiến gã hầu kia bất chợt cảm thấy sau lưng như bị gai đâm, gân cốt toàn thân đau nhói

Hắn thật sự không tài nào hiểu nổi tại sao một người dáng vẻ như thần tiên giáng thế lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy..

“Thuộc hạ biết lỗi rồi!” Hắn nhận lỗi với Võ Tu Hoàng, sau đó nói tiếp: “Thuộc hạ thất lễ, mong thần y thứ lỗi!”

Hắn nói xong, Bách Lý Cẩn Thần thu hồi tầm mắt như thể chẳng thèm nhìn hắn thêm nữa

Võ Tu Hoàng gật đầu: “Bản lĩnh của thần y không phải là điều mà ngươi có thể tùy tiện đánh giá

Không được phép có lần sau!” Ông nói xong liền nhìn tên thuộc hạ ở cửa rồi hỏi tiếp: “Có phải Lạc Tử Dạ hỏi trẫm đi đầu làm gì có đúng không? Ngươi cứ nói thẳng, trẫm tha cho người vô tội!”

“Ừm..” Người nọ ngập ngừng một hồi, sau đó cắn răng nói: “Y hỏi có phải ngài và thần y đi chơi..

gái hay không! Minh Nhân không chịu dẫn hắn đi gặp ngài, y lại định cất giọng rêu rao

Minh Nhân không biết phải làm sao nên mới...” Hắn vừa dứt lời, khóe miệng Võ Tu Hoàng hơi run lên

Trong lòng ông vừa bực mình vừa buồn cười, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tên bắt con hư hỏng Lạc Tử Dạ kia đúng là...” Có lời nào mà thằng nhãi kia không dám nói đâu? Đúng là vì đạt được mục đích mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào! Ông cảm thán xong liền đưa mắt nhìn Bách Lý Cẩn Thần.

Chỉ thấy trong đôi mắt đẹp như ánh trăng trong trẻo của hắn mơ hồ lóe lên vẻ sắc bén

Ông đang định lên tiếng thì đối phương đã nói trước: “Ở đâu?”

Hắn ta chỉ nói hai chữ, giọng điệu hờ hững gần như không chút cảm xúc

Tên thuộc hạ trước cửa hơi sững người: “Thần y muốn hỏi...”

“Lạc Tử Dạ ở đâu?” Giọng điệu càng thêm lạnh nhạt hơn, trên mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc gì

Nhưng ai cũng biết là hắn đang tức giận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.