Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 707: Con gái có cha ruột mắt mù giống như cọng cỏ (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông vốn còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc có nên gặp Lạc Tử Dạ hay không, lúc này khỏi cần suy nghĩ gì nữa

Nếu quyển sổ ghi chép kia có sơ suất gì, ông không kham nổi hậu quả này

Vì vậy ông nhất định phải gặp tên Lạc Tử Dạ này

Ông giương mắt hỏi một câu: “Đi theo xem xem thằng nhóc Bách Lý Cẩn Thần kia đã rời đi hay là đi tìm Lạc Tử Dạ rồi? Nếu hẳn đi tìm Lạc Tử Dạ, nói cho hắn biết nhất định phải hạ thủ lưu tình, lấy sổ ghi chép ra cho ông đây trước rồi hãy nói!” “Vâng!” Hạ nhân kia nhận lệnh, lập tức rời đi

Hạ nhân vừa mới đi ra ngoài, người nằm ở trên giường đã tỉnh lại

Trong phòng này đặt hai cái giường, đều là giường bệnh, một3bên là Võ Hạng Dương, một bên là Võ Lưu Nguyệt

Người tỉnh trước là Võ Lưu Nguyệt

Sau khi nàng ta tỉnh lại bèn nghiêng đầu nhìn Võ Tu Hoàng, gọi một tiếng: “Phụ hoàng!”

Hai chữ này vừa vang lên, sắc mặt Võ thần đại nhân tối xuống, không muốn nhìn đối phương.

Hơn nữa lúc này ông khá là giận đứa con gái không biết nặng nhẹ của mình! Sau khi Võ Lưu Nguyệt gọi xong liền rơi nước mắt, mở miệng nói: “Phụ hoàng! Từ nhỏ con gái chưa từng gặp mẫu thân, hôm nay lại gặp phải kiếp nạn như vậy, thiếu chút nữa con đã cho rằng không còn được gặp được phụ hoàng nữa...”

Nàng ta nói mấy lời như vậy, giống như biết rõ điểm yếu của Võ Tu Hoàng là gì?

Võ Tu Hoàng khựng lại, trong lòng mềm nhũn ngay1lập tức

Suy cho cùng đây cũng là đứa con gái mình yêu thương nhiều năm, còn là do người thương sinh ra

Ông khẽ thở dài, tiến lên đỡ nàng ta ngồi xuống

Lúc này Võ Lưu Nguyệt nằm trong lồng ngực của ông, khóc rống lên: “Phụ hoàng! Bình thường lúc con gái ở bên cạnh người, ai dám khi dễ con chứ? Bây giờ mấy ngày không gặp, suýt nữa con gái đã không được gặp người...”

Võ Tu Hoàng vỗ lưng nàng ta, ánh mắt lạnh xuống

Ông nói: “Yên tâm, nếu kẻ nào thật sự dám tổn thương tính mạng của con gái Võ Tu Hoàng ta, dù là phải dấy binh, máu nhuộm núi sông, chắc chắn phụ hoàng cũng khiến bọn chúng đền mạng cho con!” Đây là điều ông đã hứa với Thủy Y năm đó.

Câu nói cuối cùng trước khi3lâm chung của Thủy Y chính là bảo ông phải chăm sóc cho con của bọn họ thật tốt

Bởi vì quan hệ với Thủy Y nên dù Võ Lưu Nguyệt có phạm nhiều sai lầm hơn nữa, lại không được lòng ông thì ông cũng chỉ có thể khoan dung

Từ bé đứa nhỏ này đã không có mẹ, khó tránh khỏi tính cách có thiếu sót.

“Đa tạ phụ hoàng! Lần này là con gái gây chuyện trước, con gái cũng không dám xin phụ hoàng làm chủ cho mình! Chỉ xin phụ hoàng đừng giận, con gái đã hài lòng.” Nói đến đây, nước mắt của nàng ta rơi càng nhiều!

Đương nhiên trong lòng nàng ta biết mấy ngày nay phụ hoàng vẫn có thành kiến đối với mình, trước tiên lấy lại thiện cảm của phụ hoàng rồi hãy nói.

“Đã là cha con,3máu mủ tình thâm, trẫm há có thể thật sự giận con?” Võ Tu Hoàng thở dài.

Những lời này đã kích động Võ Lưu Nguyệt nằm trong lòng ông.

Ánh mắt nàng ta lạnh lùng, trong lòng hiểu rõ mình nhất định phải đạt được mục tiêu của bản thân

Bởi vì người phụ hoàng này yêu thương nàng ta không phải bởi vì nàng ta là Võ Lưu Nguyệt mà chỉ vì bọn họ là cha con máu mủ tình thâm

Nhưng nàng ta lại không phải con gái của ông, tự nhiên sẽ không có máu mủ tình thâm gì cả.

Tuy ánh mắt lạnh lùng nhưng nàng ta vẫn còn khóc nức nở...

Đám hạ nhân ngoài cửa nhìn thấy, ai nấy cũng lắc đầu

Nói thật, Bệ hạ của bọn họ cả đời quang minh lỗi lạc, Công chúa Thủy Y năm đó cũng dịu dàng9như nước, có chỗ nào giống công chúa đầu? Cũng không biết bởi vì tình cha con, bởi vì đối phương là con gái Công chúa Thủy Y mà Bệ hạ đã tha thứ cho nàng ta không biết bao nhiêu lần! Mãi đến nhiều năm sau, có người kể lại chuyện hôm nay cho Lạc Tử Dạ nghe

Chỉ cần nhớ tới thời điểm ngày hôm nay, Lạc Tử Dạ đều nhịn không được ném giày vào người Võ Tu Hoàng, mắng: Khi đó ông đây vất vả khổ cực tìm ông giúp đỡ, ông không những làm khó ông đầy đủ chỗ, rồi lại ôm con gái kẻ khác sắm vai cha con tình thâm, quả nhiên con gái có cha ruột mắt mù giống như cọng cỏ, mưa dập gió vùi!

Mà lúc này, Lạc Tử Dạ vẫn còn chạy vội đến quán trọ

Bách Lý Cẩn Thần vốn định đi tìm Lạc Tử Dạ, nhưng hắn mới vừa đi ra khỏi quán trọ đã nhận được một phong thư

Hiên Viên Vô xem nội dung bức thư, đi tới bẩm báo: “Chủ thượng, chuyện của Đạm Đài Hoàng đã sắp xử lý xong xuôi rồi, chuyện ngài đáp ứng Thái tử Bắc Minh...”

Chủ thượng đã đáp ứng Thái tử Bắc Minh - Quân Kinh Lan, giúp hộ tống hoàng tẩu cũng chính là Đạm Đài Hoàng quay về đại lục Hoàng Diệp.

Lúc này, chuyện của Đạm Đài Hoàng đã xong xuôi, hiển nhiên chủ thượng nên nhanh chóng trở về

Sau khi nói xong câu này, Hiên Viên Vô liếc nhìn sắc mặt lạnh nhạt của chủ thượng, thấy đối phương dường như còn muốn tìm Lạc Tử Dạ tính sổ

Vì vậy hắn liền nói tiếp: “Ngài cũng biết tính tình của Quân Kinh Lan rồi đấy..

Vốn là ngài nói điều kiện với hắn, hắn giúp ngài giải quyết chuyện cưới hỏi mà phu nhân muốn, ngài giúp...”

Hắn còn chưa dứt lời, Bách Lý Cẩn Thần đã quay người rời đi, không trả lời

Hướng đi của hắn chính là rời khỏi đại lục này, đi ra biển

Về phần nợ nần với Lạc Tử Dạ, ngày sau lại tính

Hiên Viên Vô lập tức thở phào nhẹ nhõm..

Hắn không hy vọng chủ thượng bị Thái tử Bắc Minh để mắt tới chút nào

So về lòng dạ xấu xa, thật không có ai so được với Quân Kinh Lan.

Vì vậy, đợi đến lúc Lạc Tử Dạ tới thì chỉ thấy Võ Tu Hoàng.

Còn có Võ Lưu Nguyệt vừa mới tỉnh lại, dùng ánh mắt thù hằn nhìn nàng! Khóe miệng nàng co lại, liếc mắt nhìn quanh phòng: “Bách Lý Cẩn Thần đâu?”

Võ Tu Hoàng không ngờ đối phương không tới tìm mình

Ông sững người ra, nói: “Đi rồi!”

Đi rồi?

Nàng nhướng mày, nhìn lướt qua Võ Lưu Nguyệt vùi ở trong lòng Võ Tu Hoàng, không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng chướng mắt, nói chung là bởi vì ghen ghét người ta có cha bảo vệ! Vì vậy nàng cũng không muốn ở chỗ này thêm nữa, đứng ở cửa nói một câu: “Ông bảo Bách Lý Cẩn Thần giúp gia cứu một người, gia sẽ đưa cho ông nửa cuốn sổ ghi chép còn sót lại! Trong vòng ba ngày, cho gia câu trả lời thuyết phục!”

Nói xong lời này, nàng xoay người rời đi.

Nói thật, so với cuộc sống của Võ Lưu Nguyệt thì nàng cảm thấy mình quá mất mặt

Thật sự không muốn nhìn thêm nữa...

Nàng đi đến cửa, vừa ngước mắt liền gặp được một người khiến nàng ngẩn ngơ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.