*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đối phương là bạn vong niên của hắn, ở trước mặt ông hắn cũng không ngại dùng khuôn mặt thật của mình
Thế nhưng hắn không ngờ rằng mình vừa mới tới cửa đã đụng phải Lạc Tử Dạ, vì thế mới có cảnh tượng như lúc này.
Lúc này, Mặc Tử Uyên ở trong chỗ tối cũng sững người, lúc trước hắn không hề nhận được tin tức Lạc Tử Dạ đang ở đây
Sau khi chào hỏi xong, Lạc Tử Dạ hết sức phấn khởi chuẩn bị mở miệng, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên lại một chút
Kết quả là trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra một đôi mắt ma quỷ bá đạo nghiêm nghị khiến nàng giật mình, cả người đều tỉnh táo lại không ít
Cuối cùng nàng cũng hồi3phục lại tinh thần từ trong sự kích động khi nhìn thấy trai đẹp!
Nàng khẽ nghiêng nghiêng đầu, đánh giá người trước mặt mình từ trên xuống dưới
Phong thái tươi vui anh tuấn, vô cùng nhã nhặn
Đáng tiếc, đáng tiếc..
Nếu sớm gặp được, nói không chừng bọn họ còn có thể nảy sinh một câu chuyện xưa đẹp đẽ, nhưng mà lúc này không phải là lúc để đùa giỡn
Có điều, tay chân của nàng hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân
Nàng tiến lên nắm lấy tay của đối phương, bỉ ổi sờ soạng vài cái rồi nói: “Hôm nay gặp được công tử, gia cảm thấy vô cùng vinh hạnh!” Nàng vừa sờ vừa cảm thấy đáng tiếc, xúc cảm này, dung mạo này, khí phách này
Ôi!!!
Nếu trước1đó nàng không đụng phải Phượng Vô Trù, chắc chắn nàng phải cưa cẩm tên này mới được! Nàng hành động đường đột như thể khiến Hiến Thương Mặc Trần sững sờ
Hắn rủ mắt nhìn thoáng qua cái tay đang nắm bàn tay mình
Động tác của người này rất nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy, giống như có một cọng lông chim phe phẩy trong lòng
Trong khoảnh khắc ấy, nhịp tim của hắn đập nhanh hơn mấy lần, không biết là do xúc động hay là làm sao nữa
Hắn bỗng nhiên dùng sức, nắm ngược lấy tay nàng
Tiếp theo, cả hai người đều cứng đờ!
Lạc Tử Dạ lấy lại tinh thần, hắn cũng lấy lại tinh thần! Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn3tay đang nắm tay mình, trong lòng rơi đầy nước mắt
Lần đầu gặp mặt mà tên này đã phối hợp như vậy, tuyệt đối hợp ý nàng
Nhưng mà Phượng Vô Trù, Phượng Vô Trù..
Phượng Vô Trù và hắn, chỉ có thể chọn một
Ôi trời ơi! Đắn đo quá đi mất!
Dưới sự thống khổ như thế, nàng cố chịu đựng đau buồn trong lòng rồi rút tay về, mở miệng nói: “Chàng đẹp trai, ngươi thật sự quá nhiệt tình!”
Đúng vậy, chỉ có thể giải thích cho chuyện này là vì quá nhiệt tình.
Nói xong lời này, nàng tiếp tục dùng sức rút tay của mình ra
Hiên Thương Mặc Trần cũng kịp phản ứng
Hắn khẽ cười, nụ cười kia giống như vầng trăng nhạt ló ra khỏi mây mù, khiến người ta không3cầm lòng nổi mà mất phương hướng
Hắn lập tức dịu dàng cất lời: “Tại hạ thấy công tử nhiệt tình như vậy, nên cũng nhịn không được muốn kết bạn với ngài!”
Nói đến đây, hẳn nới lỏng tay.
Sâu trong lòng Lạc Tử Dạ lúc này ngoại trừ đau buồn thì chỉ có vô cùng đau buồn! Ngoại trừ đáng tiếc chính là thật con mẹ nó đáng tiếc!
Nàng quay đầu lại liếc nhìn Võ Tu Hoàng, tiếp tục hỏi Hiên Thương Mặc Trần: “Ngươi biết ông ta?” Khóe miệng Hiền Thương Mặc Trần hờ hững giương lên thành một độ cong ôn nhã, hắn khẽ cười nói: “Biết!”
Hắn vừa nói xong, Lạc Tử Dạ tự nhiên vươn tay đặt lên đầu với đối phương
Nàng nói khe khẽ nhưng thật ra giọng vẫn9rất lớn: “Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi là bạn của ông ta, ta khuyến ngươi sớm ngày phân rõ giới hạn với ông ta! Mặc dù ông ta là Võ thần, thanh danh nghe có vẻ ngầu lắm, nhưng mà con trai và con gái ông ta đều không nên thân, không làm chuyện đàng hoàng, suốt ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm mà đi gây chuyện
Dạy con thành như vậy, đủ thấy cuộc sống của ông ta chẳng ra sao cả! Để có thể trở thành một thanh niên khỏe mạnh trưởng thành có ý chí, tốt nhất là người nên sớm giữ khoảng cách với đám người kia, tránh cho mê muội mất cả ý chí!”.
Nói xong câu này, nàng còn vỗ ngực đối phương vài cái.