*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trước đây hắn dung túng nàng, thậm chí nhiều khi nàng nói xấu sau lưng hắn thì sau khi hết tức giận, hắn đều có thể không tính toán với nàng
Nhưng chuyện này thì hoàn toàn..
nói chung đã đến giới hạn mà hắn không thể nào tha thứ!
Nàng đang suy nghĩ thì giọng nói trầm lạnh ma mị lại vang lên
Hắn lạnh lùng nói: “Lạc Tử Dạ, chuyện lần trước người với Doanh Tần lôi lôi kéo kéo, Cô còn nể tình người bằng lòng giải thích, nể tình đó là hiểu lầm mà tha thứ cho ngươi một lần! Nhưng người lại cứ hết lần này đến lần khác lấn tới, hôm nay lại còn táo tợn hơn
Thế nào, thật sự cho rằng3tính khí Cô tốt, khoan dung độ lượng, bình thường cũng chỉ là hù dọa ngươi?” Trong lúc nói chuyện, màu mắt của hắn tối lại, thể hiện ra tâm trạng nổi giận và cáu tiết của một người đàn ông sau khi bị cắm sừng
Nói chung, điều duy nhất khiến hắn không hoàn toàn nổi điên chính là đến cuối cùng Lạc Tử Dạ chỉ sờ tay của Hiến Thương Mặc Trấn một chút, chỉ “kề vai sát cánh” chứ không thật sự xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn!
“Ta..” Khi đó nàng chỉ đột nhiên không kiềm chế được tình cảm, cũng thật sự không nghĩ tới phản ứng của hắn sẽ lớn như vậy.
Trong khi kéo tay của hắn, tay1của hắn cuối cùng cũng vẫn chạm vào nàng
Toàn thân nàng cứng đờ
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng chỉ thấy trong đồng tử thần bí của hắn lúc này là ngọn lửa dục vọng đang bốc cháy, không hề có chút kinh ngạc nào về thứ mà mình đã chạm vào.
Sau đó sắc mặt nàng không còn chút máu, bờ môi run rẩy nói: “Quả nhiên là người đã biết!” Đúng vậy, trước đó nàng vẫn luôn nghi ngờ về việc Phượng Vô Trù có biết hay không
Nhưng nàng vẫn luôn không dám hỏi, mà hắn cũng không nói rõ
Đến lúc này, thấy hắn chẳng hề kinh ngạc một chút nào, nàng cảm thấy bị khiêu khích, sắc3mặt của nàng sau khi tái nhợt, liền đỏ lên..
Dường như câu nói này của nàng đã châm ngòi cho sự tức giận của hắn.
Hàng lông mày rậm nhăn lại, hơi thở tàn bạo và sự khát máu trong đồng tử thần bí rung trời, khuôn mặt tuấn tú có thể so sánh với thần ma vào lúc này lại khiến cho lòng người hốt hoảng
Giọng nói trầm lạnh, gần như là nghiên răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “Đúng là Cô đã biết! Lạc Tử Dạ, Cô đau lòng vì nàng không chịu nói là do có nỗi khổ tâm riêng của nàng
Cô che chở cho nàng, cẩn thận từng li từng tí suy nghĩ đến cảm xúc của nàng
Thậm chí Cô chưa3bao giờ chất vấn nàng
Nhưng cuối cùng, đây chính là câu trả lời nàng cho Cô sao?”
Khi hắn nói ra lời này, nàng đột nhiên cảm thấy cổ họng của mình bị siết chặt, chua chát nói không nên lời.
Nàng biết lúc trước hắn đã nhận ra, nếu như hắn muốn tìm chứng cứ, nói chung đã sớm có thể biết rõ
Suy cho cùng bàn về giá trị võ lực, nàng căn bản không có bản lĩnh chống lại hắn, chẳng hạn như hiện tại nàng nằm như một con cá ướp muối, mặc kệ cho hắn làm càn.
Nàng biết lúc trước hắn tôn trọng nàng và cẩn thận kiêng dè cảm xúc của nàng
Nàng cũng biết, lúc này là hắn giận thật, hơn9nữa còn rất thất vọng! Nhưng nàng lại không thích tự thể lúc này giữa bọn họ, cũng không thích hắn chưa được nàng cho phép mà đã làm ra hành động như vậy.
Thế nhưng nàng càng hiểu, việc cần phải nói rõ ràng nhất là tình huống lúc này
Nàng cau mày, mở miệng nói: “Phượng Vô Trù, ta..
ưm...”
Sắc mặt của nàng đột nhiên đỏ bừng lên, đỏ trắng giao thoa nhìn chằm chằm vào mặt của hắn
Âm thanh phát ra kia giống như tiếng rên rỉ mềm mại khiến nàng càng thấy xấu hổ hơn
Hắn ngước mắt nhìn nàng, tròng mắt u ám, nghiêm nghị và lạnh lùng
Hắn phủ người xuống
Đột nhiên, hắn bao phủ lấy môi của nàng
Giọng nói ma mị hơi khàn khàn, hung hăng cướp đoạt trong miệng nàng, cho đến khi hơi thở của hai người đều nặng nề
Đầu óc của Lạc Tử Dạ ngây ra, thuận theo động tác của tay hắn, lại phát ra một tiếng rên rỉ mờ ám
Nàng nghe thấy hắn chậm rãi thì thầm bên tai mình: “Lạc Tử Dạ, nàng cũng muốn.”