*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Diêm Liệt thở dài: “Quả Quả à, ta hết sức thông cảm với cảnh ngộ của mi!” Quả gia: “...” Tuy lúc này nó không thể lên tiếng, nhưng nhìn dáng vẻ của tên cầm thú Diễm Liệt này thì thông cảm ở chỗ nào vậy chứ? Hắn còn không cho Quả gia nói chuyện, ấy thế mà còn mặt dày mày dạn nói rất thông cảm với Quả gia! Hừ!
“Thế nhưng nếu mày đánh thức Vương và Thái tử, đến lúc đó kẻ cần được thông cảm không chỉ có một mình ngươi đâu, mà rất có thể là tất cả những người canh cửa bọn ta đều cần được thông cảm đấy!” Diêm Liệt nói một cách sâu xa.
Nhóm thị vệ canh giữ bên cạnh cũng đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía Quả Quả
Ánh mắt hệt như đang nhìn kẻ thù chung
Đúng thế,3nếu đánh thức Vương, chắc chắn tất cả bọn họ - những người không làm tròn trách nhiệm canh giữ - sẽ bị xử phạt, không một ai là ngoại lệ: Quả gia: “.” Diêm Liệt vì lợi ích của bản thân mà phớt lờ tâm trạng mờ mịt của Quả gia!
Vì vậy, bên ngoài yên lặng, mà bên trong cũng yên tĩnh.
**
“Thành đại nhân, ý ngài là...?” Một người áo đen khom lưng đứng trước lều của Doanh Tẩn.
Thanh Thành vốn không phải là người biết lo lắng chu toàn, lúc này vẻ mặt gã căng thẳng đến độ tái mét lại, sắc mặt càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị
Gã nhíu mày nói: “Lạc Tử Dạ định đi tìm hoa sen yêu cho công tử
Y chắc chắn sẽ đi, nhưng chúng ta không thể cứ ngồi không trông chờ như thế này được! Công tử1tuyệt đối không thể có chuyện gì
Nếu công tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không quá năm năm Phương Minh sẽ diệt vong!”
“Điều này trong lòng chúng ta biết rõ! Thế nhưng mấy ngày nay Nam Hải sóng to gió lớn, bây giờ mà ra biển thì chẳng khác nào đi tìm chết! Cho dù chúng ta muốn đi thì cũng phải đợi ba ngày nữa, thuộc họ tin rằng Lạc Tử Dạ cũng nghĩ giống chúng ta! Thành đại nhân, ngài xem...” Những lời người áo đen kia vừa nói đều là sự thật.
Không phải bọn họ không muốn xuất hành trong lúc sóng to gió lớn, mạo hiểm đi xin thuốc cho công tử
Mà thực tế là trong thời tiết này bọn họ không thể thu xếp tàu thuyền một cách ổn thỏa được, tàu thuyền không thể ra khơi như thường được,3có khi chạy chữa được trăm mét đã lật thuyền luôn rồi!
Thanh Thành nhíu chặt đuôi lông mày: “Vậy ba ngày nữa người của chúng ta sẽ xuất phát cùng người của Lạc Tử Dạ! Hãy nhớ là nếu Lạc Tử Dạ xin được sen yêu, các ngươi phải giúp đỡ hết mình chứ không được cản trở! Ngoài ra, phải lập tức phái người từ Phượng Minh qua đây
Có lẽ mấy ngày nay có không ít kẻ xấu xa để tiện đang vọng tưởng muốn nhân cơ hội này lấy mạng công tử
Vì vậy chúng ta phải bảo vệ nơi này như tường đồng vách sắt để không ai có thể làm xằng làm bậy gây tổn thương đến công tử!”
Lúc hắn nói ra câu này, Lạc Tử Dạ đã sớm chìm trong giấc mộng có vẻ nghe được gì đó, giống như một chú3mèo con tựa vào lồng ngực của hắn, ngủ rất yên lành.
Cuối cùng, nếp gấp giữa lông mày hắn từ từ giãn ra
Hẳn hờ hững cong khóe miệng, ôm nàng ngủ thật say...
***
Một hồi ồn ào gà bay chó chạy ở trong lều vải này, Mân Việt và Diêm Liệt đều đứng ở cửa lắng nghe
Đến khi bên trong cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, hai người này mới xem như thở phào nhẹ nhõm
Diêm Liệt thở dài, dùng thuật truyền âm nói với Mân Việt: “May mà Vương kịp thời tỉnh ngộ, bằng không, những cố gắng trước kia của chúng ta đều sẽ trở nên vô ích!” Những thiện cảm mà khó khăn lắm Thái tử mới có được với Vương sẽ sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc, chẳng còn lại gì cả
Mân Việt nghe xong, cũng dùng truyền âm, trả lời đối9phương một câu: “Nghe từ nãy đến giờ, có lẽ Thái tử đối với Vương không giống như nghi ngờ lúc trước của chúng ta đâu!” Đúng vậy, lúc trước bọn họ đều hoài nghi Thái tử chỉ đang lợi dụng chứ chẳng hề dành cho Vương chút tình cảm nào
Nhưng hôm nay xem ra, dường như không phải như vậy!
Diêm Liệt cũng gật đầu đồng ý
Chỉ có một điểm khiến hắn ta nghĩ mãi không ra đó là, khi đó Thái tử hỏi một câu: “Quả nhiên là người đã biết!”
Còn có một câu của Vương mà khi đó hắn vì lời nói chen ngang của Mân Việt mà không thể nghe rõ được câu con gái gì gì đó là ý gì
Đang nghĩ, lúc này đột nhiên một vật đánh về phía bọn họ
Hắn giơ tay đỡ
“Bùm” một tiếng, vật kia rơi xuống đất, hơn nữa còn rơi vào trong bãi bùn trên mặt đất, lăn một vòng, suýt nữa thì chui vào trong.
Động vật có lông kia ngẩng đầu lên, đó chính là Quả Quả! Sau khi nhảy lên, nó liền vươn một cánh ra, chỉ vào Diêm Liệt, cất giọng the thé nói: “Diễm Liệt, liên quan gì đến ngươi, ngươi làm gì thế? Quả gia đã tra được Lạc Tử Dạ, mùi của Lạc Tử Dạ ở bên...” Chữ “trong” còn chưa nói xong.
Thấy cửa lều vải đang khép kín, nó đột nhiên phản ứng kịp..
Nó chớp chớp mắt, hiểu ra, bắt đầu khóc: “Quả gia ở bên ngoài mệt đến chết đi sống đi lại tìm Lạc Tử Dạ
Các ngươi tìm được cũng không thông báo cho Quả gia
Chủ nhân đã ngủ với hắn rồi, Quả gia còn tìm khắp nơi
Ông trời ơi, đúng là số mệnh ràng buộc, số mệnh ràng buộc đối với Quả gia thật không công bằng.”
“Rõ!” Người áo đen kia lập tức gật đầu.
Sau đó hắn lại hỏi: “Nhưng có cần phải..
bẩm báo chuyện này lên vị kia ở trong cung hay không?”
“Có thể nói, có thể không!” Bao nhiêu năm nay, vị kia ở trong cung vẫn luôn mang long lang dạ sói, nghe tin công tử gặp chuyện không may, chưa chắc đã quan tâm, mà nói không chừng vị kia còn mong công tử sớm xảy ra chuyện.
“Thuộc hạ hiểu rồi! Vẫn còn một việc nữa! Nhu quận chúa và cô nương Sơ Họa nhờ thuộc hạ hỏi thăm..
hỏi thăm bao giờ công tử trở về!” Hắn cũng biết là hiện giờ không thích hợp hỏi vấn đề này nhưng hai vị kia còn đang chờ cậu trả lời, hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Thanh Thành đưa mắt nhìn người đối diện, từ vẻ mặt của hắn có thể hiểu được tên này đã bị hai vị kia gặng hỏi, gã cất giọng lạnh lùng: “Vẫn chưa biết bao giờ về, mà có lẽ sẽ không bao giờ trở về
Các nàng nên hết hy vọng đi thì hơn, tìm chồng cho mình càng sớm càng tốt!”
“Nhưng mà...” Người áo đen kia ngập ngừng muốn nói lại thôi
Nhưng nhìn sắc mặt Thanh Thành, hắn không dám nói gì nữa
Hắn gật đầu, nhanh chóng lui ra ngoài.