*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. ta sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào!”
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, Lạc Tử Dạ đã bị người ta đánh thức
Đợi tới khi nàng tỉnh lại, không biết bản thân đã bị người ta sờ soạng bao lâu rồi
Nàng bực mình hất tay hắn ra
Quả thật hiện tại nàng và Phượng Vô Trù ngoài bước cuối cùng ra thì việc nên làm hay không nên làm đều đã làm cả rồi
Và cũng ngoài bước cuối cùng ra, hắn đã sờ soạng khắp cơ thể nàng rồi.
Lúc nàng mở mắt, tên khốn kia đang vùi đầu trước ngực nàng đấy
Sắc mặt nàng hết đỏ bừng rồi lại xanh mét, đột nhiên đạp cho hắn một cú
Hắn mờ mịt, nhưng bị nàng đạp một cú cũng không để bụng mà chỉ cười lạnh một tiếng rồi túm chặt lấy nàng, khiến nàng3suýt chút nữa thì giật mình nhảy dựng lên.
Nàng trợn mắt nhìn hắn, sau đó cũng không nói gì, kéo lấy quần áo rồi bắt đầu mặc lên người
Nàng nói lảng sang chuyện khác, dùng một câu đủ để chặn lại tất cả khả năng khiến hắn tiếp tục vô lễ với nàng
Nàng mở lời: “Hai ngày nữa Nam Hải sẽ sống yên gió lặng, lúc đó nghi thức tiếp nhận đầu hàng cũng sắp kết thúc
Ta sẽ ra biển xin thuốc cho Doanh Tần
Nghe Diêm Liệt nói ngươi có việc riêng cần đi xa xử lý nên lần này chúng ta phải đi riêng rồi!” Trong lời nói của nàng tỏ ý lần này nàng ra ngoài tất cả là vì Doanh Tần.
Dĩ nhiên Phượng Vô Trù cực kỳ mất hứng, cũng không muốn trêu đùa nàng nữa
Nhưng hắn cũng1biết mình không thể ngăn cản nàng
Vì vậy hắn không nói tới chuyện khác mà chỉ bình tĩnh dặn dò: “Nàng phải chú ý an toàn
Nếu nàng không thể bình an trở về, tất cả những người liên quan đến chuyện này sẽ phải chết!”
Lạc Tử Dạ chợt nghẹn lời, đột nhiên cảm thấy trên vai mình gánh vác trách nhiệm nặng tựa nghìn cân
Bao nhiêu mạng người đặt trên vai khiến nàng cảm thấy áp lực kinh khủng
Nàng chăm chú nhìn Phượng Vô Trù và nói: “Thật ra gia có thể trở về hay không...”
Chuyện này thật sự không liên quan đến người khác đâu!
Nhưng hắn hoàn toàn không có hứng thú nghe nàng nói hết câu
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo xen lẫn sự bá đạo nghiêm nghị không cho phép cự tuyệt, chậm rãi gằn từng chữ: “Ý3của Cô, không cho phép nàng chất vấn!”
Lạc Tử Dạ: “..” Tức là nàng nói gì cũng vô dụng có đúng không? Vậy thì còn nói cái rắm ấy! Sau khi mặc quần áo đàng hoàng, nàng lại chật vật đeo bằng vải kinh nguyệt
Nàng trừng mắt nhìn hắn, lên tiếng hỏi: “Phượng Vô Trù, mấy ngày nữa ngươi ra ngoài định làm gì thế? Còn nữa, hôm qua thuộc hạ của ngươi thần thần bí bí nói với người chuyện gì vậy?” Rõ ràng là nàng rất có hứng thú với chuyện của hắn.
Hắn cũng đứng dậy mặc áo bào gấm
Hắn cài đai lưng ngọc quanh hông, động tác cao quý và ngạo mạn đặc trưng của giới quý tộc thời xưa
Đôi mắt ma quỷ dán chặt trên người nàng, giọng nói ma mị chầm chậm vang lên: “Cô ra3ngoài làm gì, đợi tới khi cô trở lại nàng tự nhiên sẽ rõ! Còn chuyện nàng muốn biết, đợi sau khi nàng ra biển trở về, nếu vẫn cảm thấy hứng thú thì Cổ có thể nói cho nàng!”
Giọng điệu cực kỳ chảnh chọe làm cho sắc mặt Lạc Tử Dạ tối sầm
Nàng khoát tay nói: “Được lắm, được lắm, ngươi cứ chảnh chọe đi! Sau khi về gia sẽ hỏi ngươi!”
Lúc nói đến đây, nàng đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi rất gay mũi
Hình như mùi này bốc ra từ trên đỉnh đầu nàng
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thình lình đập vào mắt là một màu đỏ tươi
Sắc mặt xanh mét lại..
Nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Phượng Vô Trù, chuyện gì thế này?” Thế nhưng Nhiếp chính vương điện hạ lại không biểu lộ chút cảm xúc9gì, cũng không ngại dơ bẩn mà kéo nàng về phía hắn
Cạnh giường có nước nóng đã được chuẩn bị từ sớm, nàng cứ tưởng đó là nước rửa mặt cơ.
Nhưng không ngờ đó lại là nước để nàng gội đầu.
Hơn nữa, chính nàng còn cảm thấy chất bẩn trên đầu buồn nôn không chịu được, ấy vậy mà một người uy nghiêm bá đạo như hắn lại tự tay gội đầu cho nàng
Cái trò gì thế này? Sao có thể chứ? Lẽ nào đêm qua hắn bất chấp kỳ kinh nguyệt của nàng, thế rồi tay dính máu, lúc ôm nàng lại sơ ý dây máu lên tóc nàng?
Lạc Tử Dạ vừa tưởng tượng một chút đã thấy buồn nôn
Đúng là “khẩu vị nặng” không chịu được! Có lẽ đêm qua, tâm trạng ngổn ngang nên nàng không chú ý
Sáng nay...
Hắn đặt nàng lên đùi.
Hai hàng lông mày dày rậm khẽ nhíu lại
Bàn tay hắn luồn qua mái tóc nàng, cẩn thận gội sạch chất bẩn giúp nàng như thể hắn không hề cảm thấy dơ bẩn
Quả thật đêm qua hắn không chú ý
Nàng chưa hết kinh nguyệt nên ắt có mùi máu, nhưng có một lọn tóc bị nàng đè dưới lưng nên hắn không phát hiện ra, mãi đến sáng nay mới nhìn thấy.
Vì vậy, sáng sớm hắn rửa tay cũng nhẹ nhàng lau sạch vết máu vô tình dính trên người nàng, nhưng lại đánh thức nàng.
Nàng cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của hắn đang chạm vào tóc nàng, dịu dàng và kiên nhẫn gội đầu cho nàng
Nàng buột miệng hỏi: “Phương Vô Trù, ngươi không cảm thấy buồn nôn à?” Đổi lại là nàng, nàng sẽ cảm thấy buồn nôn kinh khủng, thậm chí không nhịn được mà dứt khoát tìm một cây kéo cắt phăng mớ tóc này luôn
Nàng còn không thể chịu nổi cái cảm giác buồn nôn này chứ nói gì đến gội với chủ đầu
“Buồn nôn chứ!” Hắn thành thật trả lời.
Giọng nói vẫn uy nghiêm bá đạo như mọi khi
Hàng lông mày rậm cau chặt
Hắn thong thả lên tiếng: “Để nàng tự gội nàng sẽ cảm thấy buồn nôn hơn cả Cô! Yên nào.” Nàng không nhúc nhích nữa
Nàng dựa trên đùi hắn lẩm bẩm: “Là chuyện tốt do người gây ra nên đương nhiên người phải giải quyết hậu quả rồi!” “Hay là nàng nói xem tại sao đang yên đang lành Cô lại làm ra chuyện tốt thế này?” Giọng điệu hắn thản nhiên giống như không muốn cãi nhau với nàng
Những lời lẽ vẫn ngạo mạn, bá đạo, lạnh lùng như mọi khi.
Lạc Tử Dạ nổi giận đùng đùng: “Đều là lỗi của ngươi!” “Ừm, đều là lỗi của Cô!” Ngược lại, hắn tốt tính hiếm thấy, giọng điệu dịu dàng, khiển Lạc Tử Dạ cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu định nhìn hắn
Đúng lúc này, bên ngoài có người nhanh chóng đi vào phòng thay một chậu nước mới để gội đầu lượt hai
Diêm Liệt đứng trước cửa nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cảm thấy bản thân không biết phải nói gì.
Hắn chỉ cảm thấy Vương đã thể hiện tình ý đến mức này rồi, nếu cuối cùng Thái tử vẫn phụ lòng Vương thì hắn cũng không biết mình nên đối xử với Lạc Tử Dạ như thế nào nữa
“Sao hôm nay người dễ nói chuyện thể?” Lạc Tử Dạ đặt câu hỏi, trong lòng cảm thấy buồn bực
Thật không ngờ hắn không tranh cãi với nàng về vấn đề ai là người sai trước! Hắn nhìn nàng mà không nói gì
Sau khi đổi mấy lượt nước mới, gội đầu sạch sẽ cho nàng, hắn cầm khăn vải cẩn thận lau tóc cho nàng rồi dùng nội lực sấy khô tóc
Giọng nói lạnh lùng cuốn hút chậm rãi vang lên: “Bởi vì giữa đạo lý và Vương phi, Cô chỉ có thể chọn một!”