*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. nói rằng đây là các bài thuốc dân gian giúp đàn ông sinh con, bảo ngài cần phải cho Thái tử uống
Nếu Thái tử uống hết những loại thuốc này mà không có tác dụng gì, không thể sinh con nối dõi cho Phương gia, tới lúc đó nếu ngài vẫn cố chấp ở bên Thái tử thì lão Vương gia sẽ treo cổ trước cổng vương phủ!”
Diêm Liệt thầm cảm thấy cạn lời
Lúc trước mình và Vương cũng từng thảo luận vấn đề liệu rằng trên đời này có cách nào giúp đàn ông mang thai hay không
Ai mà ngờ được lão Vương gia còn nhanh hơn cả bọn họ, ngài ấy mới..
mới nhận được tin tức mấy ngày thôi mà đã tìm được cả tá phương thuốc dài dằng dặc3như sở thế kia.
Thật không hổ là lão Vương gia!
Lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ nhíu đuôi lông mày theo thói quen, cụp mắt nhìn phương thuốc trên tay Diêm Liệt
Hắn đọc rất nhanh, chỉ nhìn lướt qua rồi sải bước đi ra cửa
Giọng nói bá đạo lạnh lùng vang lên: “Bảo phụ vương cứ yên tâm, Phượng gia sẽ không tuyệt hậu!”
“Vâng!” Vương đã có cách ư? Hắn ngây người, tay cầm đơn thuốc dài dằng dặc đứng ngẩn ngơ tại chỗ
Đúng lúc này, Mân Việt tình cờ đi ngang qua, liếc nhìn đơn thuốc trong tay hắn rồi thuận miệng hỏi một câu: “Đây là cái gì thế?” “Đây là...” Diêm Liệt kể lại chi tiết sự việc
Mân Việt là thầy thuốc, là đệ tử chân truyền kế thừa1y thuật của lão Vương gia
Hắn cẩn thận đọc kỹ các bài thuốc kia, khóe miệng run lên: “Cái này do lão Vương gia viết à?”
Hiện giờ, lão Vương gia còn muốn lật trời chắc? Trên đời này làm gì có cách nào làm cho đàn ông sinh con? “Không phải! Nghe nói lão Vương gia tự nhận là bó tay hết cách
Đây là các bài thuốc dân gian mà lão Vương gia tìm kiếm khắp nơi! Người đưa tin trở về nói là lúc lão Vương gia gửi thư đã lau nước mắt đau thương sai người gửi về!” Nghĩ tới dáng vẻ lau nước mắt của lão Vương gia, không hiểu sao Diêm Liệt đột nhiên cảm thấy sợ đến mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng
Mân Việt khẽ xoa3trán, với tay giật lấy đơn thuốc kia: “Ta cứ đốt mấy thứ vớ vẩn này đi thì hơn.” May mà Thái tử là nữ, bằng không lão Vương gia mà phát rồ lên thì chẳng biết cuối cùng sẽ biến thành trò hề gì nữa? Cảnh tượng kia, chỉ nghĩ đến thôi mà hắn đã cảm thấy đẹp đến ảo diệu, thật sự không dám tưởng tượng! Mân Việt nói xong lại quay đầu dặn dò thêm một câu: “Mang thuốc ta đã chuẩn bị xong bừng lên cho Thái tử đi!” Hắn vốn muốn đến tìm Thái tử nói chuyện thuốc men nhưng không ngờ Thái tử lại chạy nhanh như thế, mà Vương cũng ra ngoài rồi.
“Vâng!”
Sau khi Lạc Tử Dạ ra khỏi lều của Phượng Vô Trù, nàng3thấy rất nhiều người đang tập trung tại một chỗ
Mà lúc này, đột nhiên có một tên hầu chạy về phía nàng, trong tay bưng một chén thuốc
Hắn hô to: “Thái tử điện hạ, đây là thuốc Mân Việt đại nhân bảo thuộc hạ bưng tới cho ngài!”
Nàng thấy người này rất quen mắt, là người canh giữ trước cửa lều của Phương Vô Trù.
Lạc Tử Dạ cũng nhớ chuyện hôm qua Mân Việt nói cần phải cho nàng uống thuốc gì gì đó để có thể bảo đảm hôm nay nàng có sức đi săn
Nàng lập tức bưng lấy chén thuốc rồi uống cạn, sau đó vội vàng theo sát mọi người đi tới chỗ tập trung
Từ đằng xa, nàng đã nhìn thấy đám người Vân Tiêu Náo đang cắn hạt9dưa ở phía đối diện, còn kiễng chân bày ra dáng vẻ hóng hớt
Khóe môi Lạc Tử Dạ hơi run
Nàng đi đến bên cạnh đám người Vân Tiêu Náo rồi đứng đó một hồi
Vân Tiêu Náo đã kiễng chân nhìn bên kia cả buổi, cuối cùng cũng nhận ra Lạc Tử Dạ đang đứng cạnh mình
Nàng nghiêng đầu nhìn Lạc Tử Dạ, lập tức cười híp mắt: “Thái tử, ngài đã trở về”.
Lạc Tử Dạ cảm thấy khó thở, liếc mắt nhìn Vân Tiêu Náo: “Gia bảo này, gia mất tích cả một ngày trời mà các ngươi không lo lắng một chút nào sao?”