Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 736: Cục cưng rất ấm ức nhưng cục cưng không nói ra (phần 1.3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng nói: “Nhiếp chính vương điện hạ đặc biệt tìm bắt ngài, chúng ta cần gì phải lo lắng? Cho dù ngài có đến một trăm cái chân cũng nhất định sẽ bị bắt thối! Đây là thuốc giảm đau, nghe nói hai người đàn ông làm chuyện ấy thường dễ bị táo bón, ngài mau bôi thuốc đi

Chắc là đêm qua Nhiếp chính vương điện hạ dũng mãnh lắm nhỉ?”

Lạc Tử Dạ: “...” Tại sao một cô gái thời cổ đại còn cởi mở hơn cả người hiện đại thế này! Sau khi Vân Tiêu Náo nói xong, mấy cô nàng khác đều bày ra dáng vẻ vừa thẹn vừa ngượng, nhìn Lạc Tử Dạ không chớp mắt, vẻ mặt người nào người nấy đều thẹn thùng nhưng vẫn tràn đầy tinh thần hóng chuyện.

Nàng3cạn lời luôn: “Các ngươi cứ coi như gia chưa nói gì đi!”

Nàng nói xong, lập tức xoay người rời khỏi chỗ này, không quan tâm tới các nàng nữa, cũng không nhận thuốc trong tay Vân Tiêu Náo

Thượng Quan Băng nhíu mày: “Thái tử không cần à? Hôm qua ta tìm rất lâu mới tìm được thuốc này đó! Khó khăn lắm ta mới trộm được ở tiểu quan quán(*) đấy!”

(*) Tiểu quan quán: là nơi đàn ông bán sắc kiếm tiền, giống kỹ viện

Lạc Tử Dạ đã đi xa nhưng vẫn nghe thấy lời này

Khóe miệng nàng khẽ run lên nhưng nàng vẫn giả vờ không nghe thấy, cũng không thèm để ý đến mấy cô nàng kia

Nàng quan sát khu vực giữa sân một hồi lâu, xem xem mọi người đang nhìn cái1gì

Nàng còn chưa nhìn rõ thì đột nhiên có một người vỗ vai nàng! Nàng quay đầu nhìn lại, thì ra là Vương tử Hợp Tề.

Đối phương thấy nàng thì cực kỳ hớn hở, Hắn cười vui vẻ, để lộ ra hàm răng trắng sáng: “Thái tử Thiên Diệu, đêm qua ngài đi đâu thế? Sau khi tiểu vương trở về đã đi tìm khắp nơi mà không thấy ngài đâu nên cứ lo ngại xảy ra chuyện!”

Lạc Tử Dạ nhìn quầng thâm rõ ràng dưới bọng mắt hắn và vẻ mệt mỏi nhợt nhạt trên gương mặt hắn

Nàng khẽ nhíu đuôi lông mày, lên tiếng hỏi: “Đêm qua người tìm bản Thái tử rất lâu à?” “Ồ, đúng vậy! Tiểu vương lo ngại gặp chuyện không may

Phía Nhiếp chính vương điện hạ cũng không truyền3ra tin tức gì nên tiểu vương sợ ngài xảy ra chuyện ngoài ý muốn

Vì thế.” Vương tử Hợp Tề mỉm cười hết sức chân thành.

Lạc Tử Dạ khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn hắn, rồi lại thầm so sánh hắn với đám người Vân Tiêu Náo không đúng đắn kia

Nàng thở dài, vỗ vai Vương tử Hợp Tề: “Có lẽ sau khi bản Thái tử mất tích, chỉ có duy nhất một đứa nhóc thành thật là người thật lòng lo lắng cho sự sống chết của gia mà thôi! Ngươi đúng là huynh đệ tốt của gia!”

Vương tử Hợp Tề mỉm cười ngây ngô, nhưng thấy sắc mặt Lạc Tử Dạ tối sầm liền nói: “Ngài không sao là tốt rồi! Chuyện ngài nhờ ta giúp ta đã làm xong hết rồi! Có điều,3ta thấy sắc mặt ngài không tốt lắm, có phải ngài đã xảy ra chuyện gì không?”

Đương nhiên là sắc mặt Lạc Tử Dạ không tốt rồi!

Nàng nhớ tới chuyện đêm qua và cả chuyện sáng sớm nay bị Phượng Vô Trù cắn vào cổ một phát, bây giờ nàng chợt cảm thấy vùng cổ và da đầu chợt ngứa râm ran

Lúc nãy nàng gặp đám người Vân Tiêu Náo, vốn tưởng rằng mình sẽ được bạn bè an ủi một phen, những kết quả thật không ngờ! Đúng là các nàng ấy rất quan tâm nàng, nhưng quan tâm không đúng chỗ!

Lạc Tử Dạ chợt cảm thấy xót xa trong lòng

Nàng nghiêng đầu, tiếp tục nhìn về phía mảnh sân ồn ào kia, rưng rưng nói: “Cục cưng rất ấm ức nhưng cục cưng không9nói ra!”

Khóe miệng Vương tử Hợp Tề khẽ run lên.

Đàn ông đàn ang bắt đầu ưa chuộng cái kiểu tự xưng “cục cưng” này từ khi nào vậy? Vả lại, Lạc Tử Dạ đã là chàng trai mười bảy mười tám tuổi rồi đấy! Phải chăng đây chỉ là cách gọi của đàn ông Trung Nguyên mà thôi? Hắn không tiếp tục rối rắm vấn đề này nữa mà len lén đưa cho Lạc Tử Dạ một tấm vải màu trắng

Lạc Tử Dạ thừa biết đây là cái gì

Nàng không mở ra xem mà lập tức nhận lấy rồi nhét vào trong tay áo của mình

Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nàng nói: “Cảm ơn ngươi!”

“Chúng ta là huynh đệ tốt, Thái tử còn khách sáo với tiểu vương làm gì chứ? Có điều, đêm qua sau khi Thái tử rời khỏi chỗ tiểu vương...” Rốt cuộc ngài đã đi đâu, làm gì thế? Tại sao hắn tìm khắp nơi mà không thấy đâu? Hắn còn chưa nói dứt câu.

Đột nhiên có một giọng nói ma quỷ lạnh lùng u ám chậm rãi vang lên từ phía sau bọn họ: “Đêm qua Lạc Tử Dạ ở chỗ ngươi?”

F**k!

Hắn đến từ bao giờ, tại sao lúc nào cũng xuất hiện mà không phát ra một tiếng động nào như thế? Lạc Tử Dạ nghiêng đầu nháy mắt với Vương tử Hợp Tề, ra hiệu cho hắn không được thừa nhận chuyện này

Nếu hắn thừa nhận, nói không chừng Phượng Vô Trù sẽ tìm hắn gây chuyện

Nàng thì ngược lại, chẳng sợ gì cả bởi vì Phượng Vô Trù thương nàng, không nỡ làm gì nàng

Thế nhưng Hợp Tề lại khác.

Ấy vậy mà tên nhóc Vương tử Hợp Tề không nhìn thấy ánh mắt nàng

Hắn xoay người hành lễ với Phượng Vô Trù, trả lời hết sức thành thật: “Khởi bẩm Nhiếp chính vương điện hạ, không phải vậy đâu! Không phải là Thái tử ở trong lều của tiểu vương cả đêm, ngài ấy chỉ ở lại mấy canh giờ thôi

Hai người chúng ta mới gặp mà như đã quen thân từ lâu, trò chuyện với nhau rất vui vẻ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.