*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Phụ vương, y là Thái tử Thiên Diệu!” Đạm Đài Dục Đường nhanh chóng tiếp lời, mắt cũng sáng ngời.
Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm Đạm Đài Dục Đường, mở miệng nói: “Chuyện này người nên nói sớm với gia mới phải! Quốc vương, ngài đứng lên trước đi, cùng bản Thái tử đi vào nói rõ mọi chuyện với phụ hoàng, tin rằng sẽ không sao đâu!”
Tuy Lạc Tử Dạ nói như thế nhưng sắc mặt vẫn có mấy phần nghiêm trọng
Bởi vì trong lòng nàng biết rõ, người phụ hoàng chỉ mang lợi ích kia của mình hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của nàng
Bây giờ muốn làm khó hai cha con này, chắc chắn không phải là bởi vì chuyện nàng bị ám sát, mà hoàn toàn là giậu đổ bìm leo mà thôi
Chuyện đã liên quan đến vấn3đề tính toán giữa quốc gia với quốc gia, chắc hẳn điều trong lòng phụ hoàng nàng muốn..
Chính là mượn cơ hội đánh Tây Vực!
Vì vậy có thể nói rõ hay không, trong lòng nàng cũng chỉ nắm chắc được có sáu bảy phần mà thôi
Quân quyền và vương quyền của Thiên Diệu không nằm trong tay nàng, quyền lên tiếng của nàng cũng không phải quá lớn
Thể nhưng, chuyện nàng đã hứa với Đạm Đài Dục Đường thì tất nhiên không thể đổi ý!
Quốc vương Tây Vực hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, sau khi liếc nhìn Lạc Tử Dạ, đột nhiên nắm lấy tay nàng, rưng rưng nói: “Chuyện này là sơ suất của con gái ta, nên mới khiến cho Thái tử điện hạ phải chịu khổ, cũng khiến cho Tây Vực ta lâm vào hoàn cảnh bị1động như thế
Thái tử, Tây Vực ta là nước nhỏ, cũng không có dễ bò của cái gì, thứ duy nhất có cũng chỉ là độc dược mà thôi! Cho nên, bản vương cũng không thể hứa hẹn với Thái tử gì cả
Những bản vương có thể hứa, nếu như Thái tử quả thật có thể thuyết phục Hoàng đế bệ hạ của quý quốc, khiến cho Tây Vực ta thoát khỏi nỗi khổ chiến loạn thì bản vương cảm kích khôn cùng
Tây Vực ta thiếu nợ Thái tử điện hạ một ân huệ vô cùng lớn lao, ngày sau nếu Thái tử có cần, ngài cứ tùy ý sai sử!”
Nói đến đây, ông liền khom lưng xuống, định hành lễ với Lạc Tử Dạ.
Nhưng mà, bởi vì ông ta đã đứng duy trì tư thế kia cả đêm ở đây nên lúc này3muốn khom lưng lại càng khó khăn
Lạc Tử Dạ không đợi cho ông ta cúi xuống đã đỡ lấy đối phương, mở miệng nói: “Quốc vương không cần phải khách khí, bản Thái tử nhất định sẽ cố gắng thuyết phục phụ hoàng, dù sao đây cũng là lời hứa của bản Thái tử!”
Nói xong lời này, nàng gật đầu với Đạm Đài Dục Đường, sau đó xoay người đi thẳng đến vương trướng của Lạc Túc Phong
Lúc quay đầu lại, trông thấy Võ Hạng Dương giống như một con ngỗng ngốc nghếch, vẫn đứng ở chỗ cách đó không xa, giữ nguyên một tư thế, nhìn chăm chú vào Đạm Đài Dục Đường không nhúc nhích
Nàng nhíu mày, liếc nhìn đối phương: “Ta nói con nai ngốc, người đứng ở đây nhìn cái gì? Chuyện này còn không phải là do người hại3à? Chính người gây cho người ta rất nhiều phiền toái, lúc này còn không biết xấu hổ dùng ánh mắt trách trời thương dân, đứng một bên mà nhìn, người đang nghĩ cái gì đấy?”
Lại một lần nữa bị Lạc Tử Dạ gọi là “con nai ngốc”, Võ Hạng Dương tức giận đến xanh mặt
Trước giờ hắn vốn cao ngạo, có thể nhịn sau khi bị Lạc Tử Dạ sỉ nhục một lần nhưng đâu thể chịu đựng nhiều lần! Vì vậy sắc mặt kia lập tức khó coi đến kinh khủng, cắn răng nói: “Lạc Tử Dạ, ngươi!”
“Thế nào? Hối hận rồi?” Lạc Tử Dạ không chờ hắn nói xong, lại nhíu mày liếc nhìn Đạm Đài Dục Đường, rồi lại nhìn Võ Hạng Dương.
Cổ họng Võ Hạng Dương nghẹn lại
Dường như nói không nên lời, nắm đấm nắm lại
Lạc Tử Dạ9nhìn Đạm Đài Dục Đường
Lúc này, dáng vẻ nàng ấy dường như không muốn nhìn thấy Võ Hạng Dương chút nào, chỉ cúi đầu, nước mắt rưng rưng, nhưng cô nàng này vẫn cố kìm nén đến nỗi chóp mũi đã đỏ ửng lên
Nàng chỉ đứng ở chỗ đó không nói một lời, cũng không nhìn Võ Hạng Dương
Lạc Tử Dạ nhìn sang Võ Hạng Dương, bỏ đá xuống giếng: “Khoan hãy nói, chỉ thể này người đã chịu không nổi? Lúc xảy ra chuyện, người còn muốn giết người ta diệt khẩu kia mà.” Cũng không phải là nàng rảnh rỗi cảm thấy vô vị, chẳng qua đối với loại đàn ông cặn bã này, thật sự là nàng không dậy nổi chút hảo cảm nào, không đả kích một cái thì thật sự là quá có lỗi rồi.
Võ Hạng Dương nghe càng nghẹn lời, vẻ mặt cũng căng cứng.
Lạc Tử Dạ xem đến buồn cười, phe phẩy cây quạt trong tay, thở dài nói: “Người ấy mà, trước khi làm, tốt nhất nên tự suy nghĩ kỹ xem cái mình muốn là gì
Nếu như phải trả giá, thì phải xem cái giá đó mình có thật sự trả được hay không! Đừng nên làm việc chỉ khiến mình vui vẻ trong chốc lát, mà buồn bực về sau! Có vài thứ cho phép người hối hận nhưng có nhiều thứ, đến cả chỗ để hối hận cũng không có!”
Nói xong lời này, nàng không nhìn Võ Hạng Dương nữa mà đi thẳng đến cửa lều của Lạc Túc phong: “Đi vào báo, nói gia đến rồi!” “Vâng!” Hạ nhân lên tiếng
Nàng đứng ở cửa chờ người thông báo
Những lời nàng vừa nói kia hình như khiển Võ Hạng Dương rất chấn động, không định ẩu đả với nàng nữa, vẻ mặt hắn vốn đã rất phức tạp, lúc này lại càng tăng thêm sự rối rắm.
Về phần Đạm Đài Dục Đường, từ đầu đến cuối đều không nhìn hắn.
Thật ra, đối với loại đàn ông cặn bã này, không nhìn là chính xác! Dù sao nếu là Lạc Tử Dạ, chắc chắn sẽ không thèm liếc lấy một cái
Cô nương nhà người ta một lòng một dạ thích hắn, cuối cùng hắn lại tính kể cô nương nhà người ta, còn muốn giết người diệt khẩu, khiến cho cô nương nhà người ta và cả quốc gia của mình đến gánh tội thay cho hắn, khiến phụ vương nàng lúc này tuổi đã cao còn phải đứng phạt ở cửa suốt cả đêm.
Trong lòng Đạm Đài Dục Đường đang dằn vặt đến mức nào chứ
Chung quy cũng là vì chuyện này mà bị tổn thương tận tim gan
Bởi vì một Võ Hạng Dương mà khiến cho mình đau lòng chật vật thì thôi, còn khiến cha mình lâm vào hoàn cảnh khó xử như vậy, còn đẩy quốc gia của mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế
Bây giờ Võ Hạng Dương đứng ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ vẫn còn mong chờ người ta tha thứ?
Lúc này, người đi vào truyền lời đã bước ra, mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, bệ hạ truyền ngài vào!”
“Ừ!” Lạc Tử Dạ gật đầu, sau khi vào cửa, liền trông thấy Phượng Vô Trù cũng ở đây
Vẻ ngoài của tên kia vẫn ngạo mạn như trước, là tư thế oai phong bá đạo nghiêm nghị ngạo nghễ
Hắn dựa vào vương tọa, chân dài còn giẫm lên trường tháp bằng ngọc đen
Trên cơ bản chỉ cần đi vào, tất cả mọi người sẽ nhanh chóng bị hắn thu hút nhưng cũng khiếp sợ trước cái uy của hắn, không dám ngẩng đầu nhìn.
Lúc thấy hắn, không biết vì sao Lạc Tử Dạ bỗng nhiên cảm thấy có phần yên lòng, hơn nữa cảm thấy chuyện ngày hôm nay sẽ rất dễ dàng cầu xin! Nhưng chẳng thể ngờ, tất cả đều là do nàng quá lạc quan, bởi vì...
Sau khi nàng đi vào, còn chưa nói lời nào, giọng nói của người nọ trong bá đạo nghiêm nghị mang theo chút cười lạnh, còn chứa chút cảm giác uy nghiêm đáng sợ, truyền tới: “Thái tử đến đây là cầu xin cho quốc vương Tây Vực hay sao? Đêm qua, vị Vương tử Hợp Tề kia giúp người không ít việc không đi cùng sao?”