*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nàng đang định mở miệng, kéo mọi việc về mình thì giọng nói ma mị thuần lạnh lại vang lên trước một bước: “Cô đã nói, tự nhiên sẽ không đổi ý! Có điều toàn bộ Tây Vực cùng lắm là mấy ngàn dặm, so ra thì không bằng hai phần mười Man Hoang rộng lớn này
Cô nguyện tự mình lĩnh quân, vì bệ hạ diệt trừ mười sáu nước Man Hoang
Nếu đã như thế thì sao phải bàn tới một Tây Vực nữa?”
Lời này vừa vang lên, khắp lều yên lặng
Vì vậy, ý của hắn là không định tự làm mất mặt, nuốt lời hứa ngày trước mà chỉ là hắn bỗng nhiên bắt đầu xem thường một nơi như Tây Vực, muốn chuyển mục tiêu
Hành động này của hắn cũng có thể xem như vẹn cả đôi đường
Hắn không cần tự làm mất mặt, lung lay3quyền uy của mình, Lạc Túc Phong nghe xong tất nhiên sẽ thỏa mãn, mà lúc này Long Ngạo Địch cũng không còn lời nào để nói
Quan trọng nhất là, mục tiêu Lạc Tử Dạ muốn, đã đạt được
Sắc mặt Lạc Tử Dạ đờ ra vài giây, suy nghĩ chợt rồi cả lên
Quân chủ nước Nhung sợ tới mức suýt nữa là ngã xuống đất, mười sáu nước Man Hoang là tộc người hung hãn cỡ nào? Các nước đại mạc bọn họ không dám tùy tiện đi gây chuyện, đám người kia đốt giết cướp bóc, không chuyện ác nào là không làm
Vậy mà Phượng Vô Trù lại muốn chiếm Man Hoang? Đây không phải là tự đặt ra vấn đề nan giải cho mình sao?
Được rồi, tuy là các nước đại mạc bọn họ không dám đụng đến, nhưng dù sao Phượng Vô Trù cũng không1giống bọn họ
Chỉ là ông ta cảm thấy, mười sáu Man Hoang nằm yên cũng trúng đạn, thật thê thảm..
Lạc Túc Phong nghe xong, ngay lập tức phấn chấn đến không thể tự kìm lại được! Ông ta nhanh chóng đứng lên nói: “Năm đó Mặc Thiên tử thống nhất thiên hạ, mười sáu nước Man Hoang chưa từng khuất phục thật sự, nhiều lần xâm phạm biên giới vương triều Mặc thị
Hôm nay Nhiếp chính vương có nguyện vọng lớn này, trẫm hiển nhiên rất vui, chỉ một Tây Vực nhỏ bé, lần này cứ thả bọn họ đi, coi như là Nhiếp chính vương nhân đức.” Ông ta vừa nói xong, Long Ngạo Địch ở bên cạnh xen vào một câu: “Nhiếp chính vương điện hạ đã suy nghĩ kỹ rồi ư? Đánh chiếm mười sáu nước Man Hoang không phải là trò đùa, cũng không3phải là dùng một câu nói đã có thể quyết định mọi việc
Nhiếp chính vương điện hạ quả thật có ý định vì một Tây Vực nhỏ bé mà gây chiến tranh như thế” Phượng Vô Trù không đáp lời hắn ta.
Hắn đứng dậy, áo gấm lướt qua
Tay áo màu đen tung bay, phô ra hoa văn chìm màu vàng
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Lạc Tử Dạ
Lúc này nàng đang quỳ gối, bẩm báo chuyện Đạm Đài Dục Đường, thế nên hắn phải ngồi xổm, cúi đầu xuống mới có thể nhìn thẳng nàng
Áo gấm rơi trên mặt đất.
Ma uy áp bức
Bỗng nhiên hắn đưa tay nâng cằm nàng lên, lúc đối mặt, hắn chỉ hỏi nàng một câu: “Hài lòng chưa?”
Nàng có thể cảm nhận được hắn đang tức giận, nhưng bỗng nhiên không biết mình nên nói cái gì
Người bên cạnh nhìn tình cảnh3và bầu không khí quái lạ này với một vẻ mặt phức tạp, hoặc là không dám nói một câu nào.
Không đợi Lạc Tử Dạ mở miệng, hắn đã đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Tay áo rộng màu đen xa xỉ lướt qua người nàng, nhanh đến hầu như không bắt được vạt áo, mang theo một làn gió khiến cho người ta cảm thấy trong lòng phát lạnh
Trong lều yên lặng, Lạc Tục Phong nói: “Nếu như Nhiếp chính vương đã có quyết định thi Thái tử lui ra đi!”
“Vâng! Nhi thần cáo lui.” Nàng ngẩn ngơ đứng dậy.
Nàng đi tới cửa thì đã không thấy bóng dáng Phượng Vô Trù đầu
Diêm Liệt vẫn đứng ở chỗ cách của không xa, dường như đang đợi nàng
Lúc nhìn thấy Diêm Liệt, nàng đi đến, hỏi một câu: “Hắn có chuyện gì bảo người nói với ta à?”
“Không có!9Là thuộc hạ tự đứng ở chỗ này chờ Thái tử.” Sau khi Diêm Liệt nói xong câu này thì lại nói tiếp: “Hình như Thái tử rất tức giận với Vương? Bởi vì chuyện của Vương tử Hợp Tề ư?”