*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9�úng vậy, Vương giận bản thân rất nhiều
Hắn biết rõ quan hệ giữa hắn và Lạc Tử Dạ phần lớn là mối quan hệ ép buộc, thế nhưng vẫn mong đợi đối phương xem trọng hắn, Vương làm như vậy không phải là tự khiến mình ấm ức
sao?
Lời nên nói đã nói xong
Hắn tin rằng Lạc Tử Dạ có thể hiểu được ý mà mình đã nói
Vì vậy hắn mở miệng nói tiếp: “Vương vẫn còn không biết thuộc hạ chạy đến đây, thuộc hạ lui trước! Những chuyện này, Thái tử tự suy nghĩ thật kỹ đi.” Sau khi nói xong, Diêm Liệt xoay người bước nhanh.
Sau khi hắn rời đi, Lạc Tử Dạ đưa tay xoa ấn đường, cũng đi ra ngoài
Đạm Đài Dục Đường trông thấy dáng vẻ nàng3hơi mệt, khẩn trương hỏi: “Thái tử, sao rồi? Hoàng đế của quý quốc có đồng ý không?” “Đồng ý rồi! Không sao, đỡ phụ vương của ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi!” Trong lòng nàng lúc này rất rối, vì vậy không có lòng dạ nào mà nhiều lời
Vua Tây Vực nghe nói vậy, lập tức muốn khom lưng hành lễ để tỏ vẻ cảm tạ
Lạc Tử Dạ lập tức đỡ ông dậy, mở miệng nói: “Không cần đa lễ, đây vốn là chuyện bản Thái tử đã hứa với công chúa!”
Lạc Tử Dạ nhìn Võ Hạng Dương và Đạm Đài Dục Đường, tùy bọn họ xử lý chuyện của mình
Dưới sự cảm tạ của vua Tây Vực, nàng đi thật xa rồi dặn Lộ Nhi và Đáp Đáp trông1coi từ đằng xa, còn nàng lại chạy đến bên bãi cỏ nằm xuống
Ánh mặt trời hơi chói mắt, vì vậy nàng dùng cây quạt che mắt lại
Còn gần nửa canh giờ nữa là bắt đầu săn bắn
Nhưng nàng cảm thấy mình cần phải thả lỏng
Những lời Diêm Liệt vừa nói quả thật ảnh hưởng rất lớn đến nàng, nàng phải xử lý chuyện này như thế nào đây? Chạy đi tìm Phượng Vô Trù, tìm Phượng Vô Trù nói cái gì? Nếu hắn không gặp nàng thì làm sao bây giờ? Còn nữa, Diêm Liệt bảo nàng để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, vị trí của Phượng Vô Trù trong lòng nàng có thể xếp thứ mấy
Nàng cảm thấy vấn đề này thật là hỏi khó nàng! Nói hắn3không quan trọng sao? Chắc chắn không phải
Nói vô cùng quan trọng sao? Hình như...
Trong lúc suy tư, nàng nghe được một loạt tiếng bước chân.
Chỉ chốc lát sau, đã có người ngồi bên cạnh nàng
Người đó đang cắn hạt dưa, tiếng phát ra không nhỏ, hoàn toàn không để cho nàng yên ổn suy nghĩ
Nàng hơi bực bội kéo cây quạt xuống thì thấy Vân Tiêu Náo, nàng vẫn không lên tiếng.
Đối phương nói trước: “Thái tử, bây giờ nhất định ngài đang cảm thấy áp lực rất lớn!”
Một câu này của Vân Tiêu Náo đã nói trúng những điều ẩn giấu tận sâu trong lòng Lạc Tử Dạ
Không ngờ rằng cô nhóc không đúng đắn, lại còn đưa thuốc cho nàng thoa này có thể nhận ra lúc này áp3lực trong lòng nàng rất lớn! “Ừ!” Nàng lên tiếng, hai tay gối ở sau ót, nhìn lên bầu trời.
Nhưng nàng không nhìn mặt trời, chỉ nhìn áng mây trôi dạt ở phương xa.
Vân Tiêu Náo nói tiếp: “Tuy rằng ta không biết giữa ngài và Nhiếp chính vương xảy ra chuyện gì, cũng không biết lúc đó Diêm Liệt nói gì với ngài
Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến tính cách của các người là ta biết ngay..
Nhiếp chính vương điện hạ đối với ngài mà nói, có lẽ giống như là ngài bây giờ, không muốn nhìn gần mặt trời! Hắn quá mức chói lọi, cũng đứng ở quá cao, tính tình lại quá cố chấp, quá chói mắt, dĩ nhiên là sẽ tạo nên áp lực!”