*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thế nhưng Lạc Tử Dạ lại nói cái gì đó? Y nói tất cả mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ cưỡi ngựa sáng sớm hôm nay của hắn, vì thế nên thân thể của hắn tất nhiên là khỏe mạnh rồi, hắn tuyệt đối sẽ không dùng lý do thân thể không khỏe để tránh tham gia vì sợ thua ư? Vậy nên nếu hắn nói mình không đi thì nhất định là do sợ thua à?
Đạm Đài Dục Đường quan sát một lát, không nói gì, trái lại trông có vẻ khá hả hê khi nhìn thấy Võ Hạng Dương bị làm khó
Võ Hạng Dương nhăn nhó mặt mày một lúc, cuối cùng chỉ đành chấp nhận: “Tất nhiên, sao bản điện hạ có3thể là hạng người nhát gan sợ thua được chứ? Bản điện hạ hiển nhiên sẽ tham gia trận săn bắn này!” Nhiếp chính vương điện hạ nghe đến đây là hai hàng lông mày hơi giương lên, trong lòng rốt cuộc biết cô gái này tính làm gì
Hắn không nói gì mà chỉ hơi cong khóe môi, có phần giống như đang xem kịch vui vậy
Hắn dự định chờ xem biểu hiện của nàng ở trong trận săn bắn lần này.
Tiếp đó, ánh mắt của Lạc Tử Dạ nhanh chóng dời về phía Long Ngạo Địch
Long Ngạo Địch không phải là kẻ ngốc, đã có hai người làm gương trước nên hắn cũng biết mình nói cái gì cũng vô ích mà thôi, chẳng bằng1trực tiếp đồng ý để tránh khỏi việc vô duyên vô cớ bị chế giễu
Thế là hắn bèn nói: “Tất nhiên là thân sẽ tham dự vào sự kiện sôi nổi như thế này rồi! Thái tử cứ yên tâm về chuyện này!”
“Ừ! Vẫn là Long tướng quân làm người thẳng thắn!” Lạc Tử Dạ khen ngợi một câu giống thật mà lại giả
Vùng giữa hai hàng lông mày của Long Ngạo Địch nhảy lên
Lạc Tử Dạ không phải đang khen ngợi hắn mà là đang nói với mọi người rằng ngay từ đầu, biểu hiện của hắn trong chuyện này đã không thẳng thắn rồi! Chẳng qua hắn cũng không để bụng
Nhưng lúc này hắn lại bỗng nhiên cảm thấy tò mò, rốt cuộc Lạc3Tử Dạ dự định làm cái gì? Dự định đối phó với bọn họ như thế nào? Trước đó đối phương đã từng nói rằng nếu như y không chết thì bọn họ nhất định sẽ phải trả giá đắt
Nói thật thì đến bây giờ hắn vẫn muốn nhìn xem Lạc Tử Dạ sẽ trả đũa bọn họ ra sao!
Sau khi nghe Lạc Tử Dạ nói xong, quân chủ nước Nhung cũng liếc nhìn Vương tử Hợp Tề rồi nói rằng: “Hợp Tề! Ngươi sắp trở thành Thái tử của nước Nhung chúng ta, cho nên người nhất định không được vắng mặt trong trận săn bắn ngày hôm nay, đồng thời đừng quên dẫn đường cho các vị khách quý ở đây nữa, biết chưa?”3“Nhi thần tuân mệnh!” Vương tử Hợp Tề đứng dậy, đặt tay lên lồng ngực của mình rồi khom lưng hành lễ.
Tâm trạng của hắn cũng mang nhiều cảm xúc đan xen
Không phải là hắn chưa từng mong chờ ngày mà mọi người có thể cùng nhau săn bắn và tranh đua cao thấp với nhau! Thế nhưng do hắn và mẫu phi đều không được phụ vương yêu thích nên hắn chưa từng có cơ hội tham gia vào những sự kiện như thế này, thế mà hôm nay phụ vương lại chỉ đích danh hắn, bảo hắn nhất định phải tham dự.
Cái cảm giác này thật sự phức tạp tới mức không nói thành lời!
Những Vương tử nước Nhung khác cũng đứng lên và9nói: “Phụ hoàng! Nếu Hợp Tề sắp trở thành Thái tử của chúng ta thì chắc hẳn là tài bắn cung của hắn cũng cao hơn chúng nhi thần! Chúng nhị thần cũng muốn nhân cơ hội này so tài với Thái tử một phen!”
Chức vị Thái tử quả thật đã khiến cho Hợp Tề đứng trước đầu sóng ngọn gió.
Thế nhưng điều kỳ quái là Lạc Tử Dạ cảm thấy nét mặt của Hợp Tề lúc này không hoàn toàn là kháng cự, trái lại còn giữ tâm trí mạnh mẽ đương đầu, điều này làm cho nàng im lặng một lúc
Lẽ nào Hợp Tề không phải là hoàn toàn không thích vị trí này? Hay là đợi lát nữa hói hắn sau.
Nàng đang suy nghĩ thì đã nghe thấy quân chủ nước Nhung mở miệng nói: “Nếu là vậy thì các ngươi đều đi chung đi! Đại hội săn bắn cũng chuẩn bị bắt đầu rồi! Vẫn dựa theo thông lệ như năm trước, quyết định kết quả bằng số lượng săn bắn nhiều hay ít của các vị
Quy tắc săn bắn của đại mạc chúng ta là bắt đầu săn bắn vào lúc giữa trưa, trải qua nửa buổi sáng và buổi tối muộn đi săn, thắng bại sẽ được quyết định vào thời điểm trước khi mặt trời mọc ngày hôm sau
Các vị khách quý không có ý kiến gì chứ?”
Lạc Túc Phong cười nói: “Tất nhiên là khách nghe theo chủ!” Chẳng qua ông ta đã nhấn mạnh hai chữ “khách” và “chủ” để nhắc nhở quân chủ nước Nhung rằng vị trí khách và chủ sẽ đổi chỗ vào ngày mai!
Sắc mặt của quân chủ nước Nhung thay đổi, nhưng không lên tiếng.
Hiến Thương Mặc Trần - người không bị Lạc Tử Dạ gọi tới tên, đang ngồi ở bên còn lại của Lạc Túc Phong
Hắn cũng đang ngồi trên lưng ngựa, chuẩn bị cùng xuất phát
Nếu Lạc Tử Dạ không ép buộc Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương tham gia săn bắn thì hắn cũng không cần phải đi, nhưng mà bây giờ bọn họ đều đi, hắn lại là đại biểu của Hiến Thương nên tất nhiên là không thể ngồi một bên rồi.
Hơn nữa hắn cũng không bị thương và đang tính đi
Hắn và Minh Dận Thanh, Võ Hạng Dương cùng lên tiếng: “Chúng ta cũng không có ý kiến gì, khách nghe theo chủ!” Quân chủ nước Nhung gật đầu, vung tay lên
Ngay sau đó người cầm cờ vung cờ lên, cất giọng nói: “Bắt đầu!” Gã vừa dứt lời, mọi người lập tức phi ngựa bay ra ngoài! Ngựa của Lạc Tử Dạ xông lên trước, nàng vừa mới xông qua sợi dây đỏ của bãi săn bắn liền nhún người nhảy lên, một chân đạp lên đầu ngựa, ngẩng đầu bắn một cái! Một con chim đại bàng to lớn đang bay trên trời ré lên một tiếng! Nó cứ thế mà rơi xuống..
Mọi người kinh ngạc, chỉ thấy ngựa chiến đang phi nước đại như thể mà Lạc Tử Dạ lại có thể đứng vững như một pho tượng bị cố định vậy, đạp lên đầu ngựa không khác gì đạp trên đất bằng
Ngay cả đôi mắt đỏ như máu của Long Ngạo Địch cũng lộ vẻ sửng sốt
Hiến Thương Mặc Trần càng kinh sợ hơn, Lạc Tử Dạ, không ngờ rằng, thế mà...
Nhiếp chính vương điện hạ đang đứng quan sát trận chiến nhìn thấy cảnh tượng này, hàng lông mày rậm của hắn hơi giương lên, cũng không cảm thấy ngoài dự đoán
Lạc Tử Dạ vốn chính là phượng hoàng đang khép đôi cánh lớn của mình lại, cuối cùng sẽ có một ngày tỏa ra ánh sáng rạng rỡ
Bây giờ chỉ mới là bắt đầu mà thôi!
Hắn đang cảm thấy vui mừng vì người con gái của mình thì chợt nghe thấy Mân Việt thấp giọng nói ở phía sau lưng hắn: “Biểu hiện của Thái tử đúng là làm cho người ta bất ngờ! Thuộc hạ chỉ lo rằng y bỗng nhiên tái phát chứng bệnh si ngốc trong quá trình săn bắn, bắt đầu tự xưng cục cưng...” Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Diêm Liệt cũng trở nên phiền muộn, rối rắm
Đôi mắt ma quỷ của Nhiếp chính vương điện hạ cũng tối sầm, bên trong xuất hiện một chút lo lắng...