*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhưng hôm nay nhìn thấy một Lạc Tử Dạ như vậy, hắn thật sự cảm thấy mình đã coi đối phương là đối thủ! Một đám người điên cuồng truy đuổi nhau không ngừng nghỉ, chốc lát đã tiến vào vùng cát hoang
Nơi này không có con mồi nhưng phía trước là một rừng cây, trong rừng cây có sói hoang, hổ báo và cả loài sư tử đực trên sa mạc.
Mọi người dừng chân
Chiểu theo quy tắc, bọn họ sẽ uống nước và sửa soạn một phen rồi mới tiếp tục lên đường
Người Nhung chuộng kiểu thi đấu hưởng lạc
Thời gian tranh tài diễn ra trong suốt một ngày, cho nên cần nghỉ ngơi trên đường một lát! Lạc Tử Dạ tìm một chỗ ngồi xuống, còn dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn mấy người kia
Nàng mỉm cười, cất tiếng hỏi han: “Các3tiểu yêu tinh ơi, ra ngoài đi săn với gia có vui không?”
Nàng vừa dứt lời, ai nấy đều ngây ra, toàn thân cứng đờ như bị sét đánh trúng.
Tiểu yêu tinh số một là Long Ngạo Địch
Cặp mắt màu đỏ máu khẽ híp lại nhìn thẳng vào ánh mắt Lạc Tử Dạ đang tăm tia hắn
Hắn im lặng hồi lâu, bởi vì hắn mà đáp lời thì đồng nghĩa với việc tự nhận mình là tiểu yêu tinh! Hắn không biết rốt cuộc Lạc Tử Dạ bị chập mạch chỗ nào mà lại có thể gọi cánh đàn ông bọn họ là “tiểu yêu tinh” một cách vô lý như thế!
Tiểu yêu tinh số hai là Võ Hạng Dương
Hắn bị Lạc Tử Dạ bắn cả buổi, mà hắn vốn đang bị thương nặng, không thể sử dụng nội lực nên suýt nữa bị1ngã ngựa rất nhiều lần
Lúc này nghe thấy câu nói kia của Lạc Tử Dạ, hắn cảm thấy uất nghẹn kinh khủng.
Tiểu yêu tinh số ba là Minh Dận Thanh
Hiện giờ hắn rất muốn rút trường kiểm bên hông Long Ngạo Địch ra rồi chém Lạc Tử Dạ - kẻ đã bắn hắn cả buổi trời, chèn ép hắn cả buổi trời, lại còn sỉ nhục hắn là “gã đàn ông để tiện”
Có thể không?
Không ai đáp lại nàng
Bởi vì một khi đáp lời nàng thì chẳng khác nào thừa nhận mình là tiểu yêu tinh.
Nhưng hôm nay mọi người đều ghim Lạc Tử Dạ rồi! Chính vì sự việc ngày hôm qua nên hôm nay thằng nhóc này mới đối xử với bọn họ như thế
Long Ngạo Địch còn đỡ, không bị thương nặng
Nhưng hai người bọn họ..
Bọn họ cảm thấy mình có3thể sống đến giờ mà không bị thương quả là kỳ tích!
Có lẽ vì đồng bệnh tương liên(*) nên ba tên “tiểu yêu tinh” này tập trung lại một chỗ, ngồi thành vòng tròn.
(*) Đồng bệnh tương liên: có cùng cảnh ngộ nên đồng cảm với nhau.
Vương tử Hợp Tề nhìn ngó xung quanh rồi ngồi xuống bên cạnh Lạc Tử Dạ
Lúc này Hiến Thương Mặc Trần cũng ngồi cùng Lạc Tử Dạ và Vương tử Hợp Tề, quây thành một vòng tròn
Lạc Tử Dạ giương mắt nhìn hắn
Hắn mỉm cười lên tiếng: “Sao nào, Thái tử không hoan nghênh bản vương ngồi đây ư?”.
Thoạt nhìn trận đấu hôm nay có vẻ thú vị đấy
Hắn đột nhiên phát hiện ra một điều, càng đến gần Lạc Tử Dạ sẽ bất giác muốn..
sát lại gần nàng hơn, gần hơn chút nữa.
“Nào có! Chẳng qua là3ta cảm thấy là lạ thôi! Dù sao ai cũng biết bản Thái tử là quỷ háo sắc, hơn nữa chỉ hứng thú với trai đẹp
Cho nên ta khá ngạc nhiên vì ngươi dám chủ động đến đây ngồi đấy!” Lạc Tử Dạ vừa nhướng mày nhìn hắn, vừa cợt nhả nói chuyện.
Đến giờ Lạc Tử Dạ vẫn không rõ kẻ đang ngồi trước mặt mình rốt cuộc là địch hay bạn.
Nàng nói xong, Hiên Thương Mặc Trần lại nở nụ cười, giọng nói ấm áp vang lên: “Bản vương cứ tưởng chúng ta đã là bạn bè rồi cơ!” Lạc Tử Dạ nghe hắn nói vậy, ánh mắt bỗng dịu dàng hơn hẳn, ánh mắt nhìn hắn cũng thân thiết hơn một chút
Trong khi đó, ánh mắt của Vương tử Hợp Tề bỗng trở nên kỳ lạ, hắn chăm chú nhìn Lạc Tử9Dạ hồi lâu..
Thật ra hắn chỉ biết danh tiếng của Thái tử Thiên Diệu không tốt lắm, nhưng cụ thể thế nào thì hắn lại không rõ
Thì ra đối phương là “quỷ háo sắc” ư? Lại còn là tên đồng tính? Hắn đột nhiên nhớ đến mấy lời đồn đãi, và cả chuyện Phượng Vô Trù vô duyên vô cớ nhắm vào mình..
Hình như cuối cùng hắn đã biết nguyên nhân!
Hắn đang mải mê suy nghĩ thì Lạc Tử Dạ liếc nhìn hắn: “Hợp Tề, ngươi hãy thành thật nói cho gia biết người có muốn làm Thái tử không? Nếu ngươi thật sự không muốn, gia có thể nghĩ cách giải quyết!”
Đây không phải đề tài quá nhạy cảm nhưng Lạc Tử Dạ cũng không nói lớn tiếng
Vì thể chỉ có Hiên Thương Mặc Trần và Vương tử Hợp Tề nghe thấy, còn những người ở xa không nghe được
Hợp Tề thoáng khựng lại, đôi mắt trong trẻo xinh đẹp nhìn về phía Lạc Tử Dạ
Hắn nói: “Nói thật là khi ta trở thành Thái tử thật rồi, ta không bài xích việc này như trong tưởng tượng! Bởi vì sau khi có chiều chỉ, mẹ ta rất vui, vui đến nỗi nước mắt giàn giụa, nói là cuối cùng chúng ta cũng...”
Lúc nói đến đây, hắn liếc nhìn Hiến Thương Mặc Trần, hiển nhiên hắn coi đối phương là người ngoài, không muốn nói cho hắn ta nghe.
Nhưng sau đó, có lẽ hắn lại cảm thấy đây không phải là chuyện gì quan trọng nên nói tiếp: “Nói là cuối cùng chúng ta cũng hết khổ rồi, cuối cùng mẹ ta cũng có thể sống một cách vẻ vang, không bị người khác ức hiếp nữa, không cần phải sống hèn mọn nữa! Sau đó, Đại hoàng huynh và Nhị hoàng huynh phải hành lễ với ta
Thái tử Thiên Diệu, nói thật lòng ta cảm thấy rất hãnh diện đó!”
“Vậy người tình nguyện làm Thái tử, không trách gia nữa hả?” Lạc Tử Dạ nói đến đây, đôi mắt đào hoa từ từ nheo lại, ánh mắt ngậm cười
Nụ cười này vô cùng rạng rỡ, đừng nói chi đến Hiến Thương Mặc Trần và Vương tử Hợp Tề mất hồn, mà ngay cả Long Ngạo Địch cách đó không xa đúng lúc bắt gặp nụ cười này cũng thoáng ngẩn ngơ
“Hả?” Vương tử Hợp Tề vẫn còn hơi ngây người một lát, sau đó mới nói: “Đúng vậy! Ta vốn đã không trách ngài mà
Dù sao chuyện này cũng không phải là lỗi của Thái tử ngài
Ừm, chính là như thế!”
Hắn nói đến đây, khuôn mặt bỗng nhiên ửng hồng
Rõ ràng Lạc Tử Dạ là một chàng trai, nhưng tại sao ngài ấy mỉm cười còn đẹp hơn cả cô gái trên thảo nguyên thế nhỉ? Lạc Tử Dạ thấy hắn đỏ mặt nhưng nàng không nghĩ nhiều, chỉ cho là lúc nãy đối phương cưỡi ngựa, ra nhiều mồ hôi nên mới đỏ mặt vậy thôi
Tuy nhiên, nàng quay đầu cũng thấy Hiến Thương Mặc Trần đang chăm chú nhìn mình
Nàng hỏi với vẻ khó hiểu: “Ngươi sao thế?”
“Không sao, ta chỉ cảm thấy Thái tử cười rất đẹp mà thôi!” Đây là lời nói thật.
Lạc Tử Dạ nghe thấy câu trả lời của hắn, trong lòng lập tức vui như mở cờ
Nàng vỗ vai đối phương: “Ái chà, ngươi thật tinh mắt!”
Nàng vừa dứt lời, chợt thấy Long Ngạo Địch cũng đang nhìn mình chằm chằm, thể là nàng nói luôn: “Long Ngạo Địch, người nhìn trộm gia làm gì? Phải chăng gia cười đẹp quá, cảm thấy gia câu mất hồn phách của người luôn rồi?”