*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nghĩ đến đây, đột nhiên hắn cảm thấy buồn bực trong lòng
Có lẽ hắn điên rồi nên mới cảm thấy nụ cười thật lòng lúc nãy của Lạc Tử Dạ cực kỳ...
Khiến lòng người rung động!
Hắn hơi khựng lại, sau đó nhướng mày nói: “Mạt tướng thấy Thái tử ba hoa khoác lác nên tò mò muốn biết nội dung cuộc nói chuyện mà thôi, Thái tử đừng nghĩ nhiều! Mạt tướng là một người đàn ông bình thường, xin Thái tử cứ yên tâm!”
Mọi người xung quanh đều nghe thấy câu nói kia của Lạc Tử Dạ, có không ít người bị sặc nước luôn
Lúc này, bọn họ cũng đang nhìn nàng bằng ánh mắt lạ lùng
Lạc Tử Dạ gật đầu: “Chúng ta nói chuyện thế mà người lại cảm thấy tò mò3ư? Sao một người đàn ông mà ngày nào cũng hóng chuyện trong lúc rảnh rỗi như thế? Bản Thái tử thật sự lo lắng thay Long tướng quân đấy!”
Sắc mặt Long Ngạo Địch xanh mét
Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó không nói gì nữa mà quay đầu đi
Vương tử Hợp Tề nhìn qua nhìn lại hai bên, chẳng cần nghĩ cũng biết nhất định là trước kia Long Ngạo Địch và Lạc Tử Dạ có thù oán.
Hắn nói thầm: “Chắc là việc hôm qua Thái tử nhờ tiểu vương làm có liên quan tới mấy vị này nhỉ?”
Ánh mắt Hiên Thương Mặc Trần chợt sa sầm, cũng nhìn sang Lạc Tử Dạ
Lạc Tử Dạ cũng vội vàng nhìn sang
Hiến Thương Mặc thấy nàng nhìn mình thì lập tức hiểu ngay
Hắn mỉm cười1tỏ rõ thái độ: “Thái tử phải biết là bản vương không thích xen vào việc của người khác!”
Lạc Tử Dạ gật đầu: “Vậy thì tốt!” Tiếp đó nàng mới nhìn Hợp Tề: “Đúng vậy! Đến lúc đó sẽ có trò hay để xem!” Khóe miệng Vương tử Hợp Tề khẽ run lên
Vậy thế là hắn được coi là đồng lõa cùng Lạc Tử Dạ đối phó người khác ư? Hắn lẳng lặng nhìn bầu trời, nghĩ đến những việc xảy ra sau khi mình gặp Lạc Tử Dạ, từ việc hắn trở thành Thái tử đến việc hắn vô tình hai người, hắn đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã gặp phải người không hiền lành gì.
Trong khi đó, Hiến Thương Mặc Trần lại bày ra dáng vẻ háo hức xem kịch3vui
Hắn thản nhiên nở nụ cười: “Vậy xin chúc Thái tử mã đáo thành công!”
“Cảm ơn!” Lạc Tử Dạ đáp.
Hai người vui vẻ trò chuyện, lại còn lấy bình rượu cùng cạn một ly
Sau khi nàng uống một hớp rượu mạnh, khuôn mặt lập tức ửng hồng, rạng ngời như được thoa phấn, thoạt nhìn càng thêm rạng rỡ xinh đẹp động lòng người
Rất nhiều gã đàn ông đại mạc vô tình nhìn sang.
Trong số đó có người kìm lòng không đậu mà nuốt nước miếng.
Long Ngạo Địch và Hiên Thương Mặc Trần khẽ giật mình
Tất nhiên là bọn họ đã gặp vô số người đẹp, nhưng người có khuôn mặt đẹp phô trương, đẹp phóng khoáng mà vẫn rạng rỡ động lòng người như Lạc Tử Dạ lại không có mấy ai
Điều có3thể khiến trái tim người ta loạn nhịp nhất là trên gương mặt xinh đẹp rạng ngời kia còn có đôi mắt phóng khoáng như gió, và cả ánh mắt liều lĩnh ngông cuồng.
“Giai nhân bản quốc sắc, tửu túy khuynh nhân thành”(*) (*) Giai nhân bản quốc sắc, tửu túy khuynh nhân thành: Người con gái đẹp quốc sắc thiên hương say rượu làm xiêu lòng người, làm nghiêng thành lũy.
Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh cũng nhìn nhau, đuôi lông mày khẽ nhíu lại, hiển nhiên cũng có cảm nhận giống Long Ngạo Địch.
Vương tử Hợp Tề lại càng ngây ngốc ngắm nhìn nàng
Lạc Tử Dạ uống hết một hớp rượu, thấy mọi người đều đang liếc mắt nhìn mình, bèn mấp máy khóe môi, lên tiếng hỏi: “Các ngươi sao9thế? Có phải các ngươi thấy dáng vẻ gia uống rượu rất chi là phóng khoáng có đúng không? Nào nào, đưa bạc cho gia, gia sẽ dạy các ngươi tạo dáng khi uống rượu!”
Mọi người: “.” Nét quyến rũ khi nãy lập tức bị một câu nói của Lạc Tử Dạ phá tan tành
Ai nấy đều quay đầu đi, tỏ vẻ vừa rồi mình không nhìn nàng
Thế nhưng có vài người không khỏi ngứa ngáy trong lòng
Một chàng trai đẹp đến vậy đúng là quyến rũ người ta, thật khiến người ta muốn..
Nhưng Vương tử Hợp Tề lại buột miệng hỏi: “Chẳng hay trong Hoàng thất Thiên Diệu, Thái tử Thiên Diệu có người em gái nào có dung mạo giống mình không?”