Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 770: Minh dận thanh rơi vào hố phân (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ có vài người thông minh phát hiện từ lúc bắt đầu săn bắn đến giờ, Lạc Tử Dạ vẫn luôn gây chuyện với Long Ngạo Địch!

Bọn họ đều hiểu đây chẳng qua chỉ là một trận đấu võ mồm, chờ xem ai có thể nói thắng mà thôi

Rất hiển nhiên, lần này Long Ngạo Địch đã thua, về phần cái rắm kia..

Chắc là do con ngựa của Long Ngạo Địch làm, dù sao những lời răn dạy mà Lạc Tử Dạ vừa nói với Long Ngạo Địch khi nãy cũng có lý lắm.

Ví dụ như Long Ngạo Địch dù sao cũng là người có sĩ diện, sao lại đánh rắm như thế, hắn không chỉ không biết nhìn lại trước mặt mọi người3mà còn đánh rắm lớn tiếng như vậy nữa? Có điều là người thông minh chỉ chiếm số ít trong đám đông mà thôi, cho nên lúc này chỉ có một ít người tin rằng Long Ngạo Địch thật sự vô tội

Những người còn lại đều tin Lạc Tử Dạ! Lúc này Hiến Thương Mặc Trần cũng khẽ thở dài rồi liếc nhìn đám người Long Ngạo Địch, trong lòng thầm nghĩ rằng mình không có tham gia vào sự kiện ngày hôm qua quả thật là quá sáng suốt

Bất kể Lạc Tử Dạ có mặt dày tới mức làm việc không theo lẽ thường hay là sử dụng thủ đoạn vô liêm sỉ thì đều khiến cho kẻ khác khó mà đề phòng!1Nếu không đến lúc thiết yếu thì tốt nhất là hắn không cần đắc tội với thằng nhóc này!

Hẳn đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy Lạc Tử Dạ cất giọng hô to: “Được rồi! Đừng có ngẩn ra nữa, nhanh chóng đi vào đi, con sư tử kia đã đợi chúng ta cả nửa buổi trời rồi, sợ là đã sốt ruột lắm rồi!” Nàng vừa mới dứt lời liền giục ngựa chạy đi trước, nhanh chóng chạy băng băng ở phía trước

Lúc này Võ Hạng Dương rất là lo lắng

Hắn lo rằng mình sẽ là người gặp chuyện không may tiếp theo, chợt rơi vào một cái hố to, nghe thấy tiếng nổ mạnh rồi bị thương vì vụ nổ ấy giống3như Long Ngạo Địch

Cho nên hắn nhắm mắt đi theo sát sau lưng Lạc Tử Dạ.

Hắn không dám chạy quá nhanh, cũng không dám chạy trước Lạc Tử Dạ

Móng của con ngựa bên dưới người Lạc Tử Dạ đạp chỗ nào thì hắn lập tức điều khiển móng con ngựa của mình đạp lên ngay chỗ đó, cứ đi theo Lạc Tử Dạ như vậy là sẽ không sai!

Thật ra những người còn lại cũng đều làm y như Võ Hạng Dương, nhắm mắt đi theo sát, chỉ có mỗi vương tử Hợp Tề là ngoại lệ thối.

Lúc này Võ Hạng Dương là người đi theo ở trước nhất, Minh Dận Thanh ở sau hắn, những người khác cũng theo sát ở phía sau.

Tốc3độ của Lạc Tử Dạ cũng không nhanh, tất cả mọi người đều theo kịp bước tiến của nàng, đồng thời thành công đặt móng ngựa của mình đúng chỗ móng ngựa của nàng đã bước qua

Có điều, đôi con người của nàng chợt xuất hiện một tia sáng, nàng chợt giơ roi, hung hăng quất vào mông ngựa, tốc độ của nàng lập tức tăng lên

Nàng bỏ rơi Võ Hạng Dương hơn mười mét! Võ Hạng Dương lo sợ có bẫy nên lập tức giục ngựa, nặng nề quất vào mông ngựa để đuổi theo Lạc Tử Dạ!

Hắn thoáng cái đã rút ngắn cự ly giữa mình và Lạc Tử Dạ

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Ngay lúc hắn giục ngựa9để kéo gần cự ly giữa mình và Lạc Tử Dạ, để hai người không cách nhau quá năm mét thì Lạc Tử Dạ đột nhiên vịn vào thân cây bên người! Nàng vừa vịn vào, một đợt tiếng vang liền truyền đến..

Những người phía sau Võ Hạng Dương vừa nghe thấy tiếng động ấy liền kéo dây cương lại ngay lập tức! Từng người từng người dừng lại, không dám tiến lên nữa

Minh Dận Thanh gần Võ Hạng Dương nhất cũng giữ khoảng cách ba mét với hắn.

Ngay lúc này, hai cây trúc được trước nhọn đầu từ giữa không trung bay tới! Nó nhắm thẳng về phía Võ Hạng Dương! Vẻ mặt Võ Hạng Dương kinh hoàng

Nếu cây trúc này đâm vào người hắn thì chắc chắn sẽ đâm xuyên qua luôn, hắn chắc chắn sẽ chết! Hắn lập tức dồn khỉ, dùng hết tất cả sức lực nhún người nhảy lên trời, hai cây trúc đụng vào nhau xem như tại công! Lúc này, cơ quan bí mật khống chế một mũi tên chợt bắn xéo về phía chỗ của hắn, hắn phải nghiêng thân mới tránh được cây trúc và mũi tên này!

Hắn lộn người bốn mươi lăm độ rồi rơi xuống đất

Hắn vừa chạm đất thì lại bị hụt chân!

Sắc mặt Võ Hạng Dương chợt thay đổi, cả người đều rơi xuống

Lúc này Minh Dận Thanh đột nhiên phóng qua, không biết là do xuất phát từ sự thông cảm vì đồng cảnh ngộ với nhau hay là xuất phát từ tình cảm cách mạng khi cùng nhau hại Lạc Tử Dạ mà hắn lại phóng tới bên cạnh hồ rồi dùng một tay kéo Võ Hạng Dương lại!

Kết quả

“Ầm!” một tiếng, vị trí mà Minh Dận Thanh rơi xuống sụp đổ!

Dưới đất không bị đào quá sâu, khá là cạn nên hắn chưa kịp dồn khí bay lên là đã đạp được đến đáy hố

Tiếp đó, một mùi hôi thối bốc lên, nửa bắp chân của hắn liền đạp vào hố phận! Tay hắn vẫn còn nắm lấy tay của Võ Hạng Dương, Võ Hạng Dương vẫn còn treo ở trong hồ của mình, đáy hố của hắn ta không phải là thuốc nổ mà là bàn chông hướng lên trên, nếu như hắn ta ngã xuống thì hậu quả khó mà lường được..

Vậy nên cuối cùng hắn ta không bị rơi xuống bàn chông.

Nhưng Minh Dận Thanh lại rơi vào hố phân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.