*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chỉ có điều, lúc ấy mấy người chúng ta cùng nhau ra ngoài mà không dẫn theo tùy tùng và thuộc hạ, nếu hai vị cứ trở về như thế, liệu rằng có an toàn hay không? Trên đường có thể gặp phải mấy chuyện như cướp bóc này, phóng hỏa giết người này, giết người cướp của này?
Nàng nói xong, lúc này Long Ngạo Địch không dám nói giúp bọn họ nữa.
Vốn dĩ Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh định hùa theo lời của Long Ngạo Địch, bày tỏ mình vẫn nên lập tức rời khỏi mảnh đất thị phi này thì hơn
Thế nhưng lúc này bọn họ cũng nghẹn lời! Lạc Tử Dạ đã nói rất rõ ràng rồi! Đây là bãi săn hoàng gia, cho dù bọn họ trở về cũng tuyệt3đối không gặp nguy hiểm, lại càng không thể gặp phải phóng hỏa cướp của giết người gì đó
Thế nhưng lúc này Lạc Tử Dạ lại nói như thế, điều này chứng tỏ cái gì?
Điều này chỉ có thể chứng minh rằng trên đường trở về đã có người của Lạc Tử Dạ mai phục! Hai người bọn họ cứ trở về như thể chắc chắn sẽ bị chặn giết! Đến lúc đó, mọi việc xảy ra và mọi dấu vết đều sẽ được dàn dựng thành cướp của giết người
Và mọi chuyện không liên quan gì tới nàng
Bởi vì, nếu như mọi người đi cùng nhau thì chưa chắc sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Nghĩ đến đây, bọn họ đã hiểu ra
E là tình huống trên đường trở về sẽ không tốt hơn lúc đi1là bao!
Chưa biết chừng còn thảm hại hơn!
Nếu thế thì bọn họ còn trở về làm gì nữa? Vì thế, sau một hồi im lặng, Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương lên tiếng: “Cảm ơn Long tướng quân đã quan tâm, chúng ta vẫn ổn!” Minh Dận Thanh nói xong liền nhắm mắt chờ binh sĩ lau rửa cho hắn
Trong lòng hắn vô cùng hối hận
Vốn dĩ hắn ra tay giúp Võ Hạng Dương bởi vì muốn một mũi tên bắn hai đích
Mục đích thứ nhất là để cho Võ Hạng Dương nợ mình một ân tình
Mục đích thứ hai là mình giúp Võ Hạng Dương một tay, như vậy lát nữa vào trong rừng, nếu Lạc Tử Dạ tính số với mình, Võ Hạng Dương có thể giúp mình.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không3ngờ cuối cùng Võ Hạng Dương không xảy ra chuyện gì mà ngược lại, người gặp chuyện là hắn! Lúc này, Võ Hạng Dương vừa cảm kích, vừa thông cảm, lại vừa áy náy đối với Minh Dận Thanh
Ánh mắt hắn nhìn Lạc Tử Dạ cực kỳ không thân thiện
Lạc Tử Dạ dựa nửa người trên cây đợi bọn họ một lúc.
Võ Hạng Dương nhớ ra: “Lạc Tử Dạ, vừa rồi tay ngươi vịn lên cái cây kia, cuối cùng mới mở cơ quan trong rừng, ngươi.”
Lúc này bọn họ không thể mặc kệ Lạc Tử Dạ càn rỡ
Nhưng bọn họ cũng không thể ngang nhiên làm gì Lạc Tử Dạ, nguyên nhân chính là bởi vì bọn họ không lấy được chứng cứ chứng minh tất cả mọi chuyện đều do Lạc Tử Dạ gây3nên!
Nhưng đến lúc này mọi người đều tận mắt nhìn thấy Lạc Tử Dạ đặt tay lên cái cây kia...
Minh Dận Thanh còn chưa nói hết câu đã bị Lạc Tử Dạ ngắt lời
Nàng nhướng mày nói: “Nếu như Đại hoàng tử thật sự cảm thấy cơ quan ở trên cái cây này, và bản Thái tử đụng vào cơ quan định lén lút hãm hại các ngươi, vậy thì ngươi có thể tự mình đến đây xem thử
Nhìn xem rốt cuộc là trên cái cây này có cơ quan hay không?”
Nàng nói vậy khiến Võ Hạng Dương câm nín luôn.
Nếu Lạc Tử Dạ dám nói ra lời này, vậy chứng tỏ rằng cho dù thật sự có cơ quan được đặt ở trên cây bị chạm vào thì có lẽ người khác cũng không phát9hiện ra, cho dù bây giờ bọn họ tới kiểm tra thì cũng vô ích.
Bầu không khí chợt trở nên nặng nề và yên ắng
Lạc Tử Dạ cười giễu cợt, không thèm để ý tới bọn họ nữa.
Một lát sau, sau khi Minh Dân Thanh đã lau rửa sạch sẽ, Lạc Tử Dạ định cưỡi ngựa rời đi
Nhưng đột nhiên nàng nhớ ra một việc, thể là nàng ngoảnh đầu nhìn bọn họ: “Tính tình gia thể nào, hôm nay các ngươi đã biết rồi đấy
Cho nên mấy lời bảo vệ Doanh Tẩn mà gia vừa nói lúc nãy, tốt nhất là các ngươi đừng có tiết lộ ra ngoài nửa chữ
Nhất là không được để Phượng Vô Trù biết! Như vậy mới tốt cho cả gia và các ngươi! Hiểu chưa?”
Nàng nói xong, những người khác nghẹn lời
Rõ ràng là bọn họ bị uy hiếp, thế mà thằng nhãi này lại có thể mặt dày mày dạn nói là điều này tốt cho bọn họ
Nhưng Hiền Thương Mặc Trần nghe nàng nói vậy lại cảm thấy hơi buồn bực
Thật không ngờ Lạc Tử Dạ lại để ý đến cảm nhận của Phượng Vô Trù như thế, còn không được để cho Phượng Vô Trù biết? Về phần Long Ngạo Địch, không biết tại sao cặp mắt màu đỏ máu đang nhìn Lạc Tử Dạ khẽ híp lại
Từ sắc mặt của hắn có thể nhìn ra hắn không vui.
Thế nhưng bọn họ nào biết rằng không phải Lạc Tử Dạ quan tâm tới cảm nhận của Phượng Vô Trù, điều nàng quan tâm là tâm trạng Phượng Vô Trù không tốt sẽ trực tiếp hoặc gián tiếp dẫn tới kết cục thảm thương của nàng
Thái tử Thiên Diệu yên tâm, chúng ta không phải hạng người lắm lời!” Gia Trác Phong nói.
Cho dù bọn họ đúng là kẻ lắm lời thì cũng phải nghĩ cách kiểm soát đầu lưỡi của mình
Trên thực tế, bọn họ không cần vì chuyện này mà đắc tội Lạc Tử Dạ
Không một ai trong số bọn họ muốn bản thân bị rơi xuống hố và bị nổ tung, hoặc là rơi xuống bàn định, hoặc là bị ngâm trong hồ phân!
“Ừm! Vậy thì bản Thái tử yên tâm rồi!” Lạc Tử Dạ gật đầu
Thật ra tất cả bọn họ đều không phát hiện ra một điều
Sau khi bọn họ vào rừng, tiếp đó đám người Long Ngao Địch và Võ Hạng Dương gặp xui xẻo mấy lần, thật ra bầu không khí và và nội dung chính trong bãi săn đã thay đổi
Bạn đầu mọi người định thể hiện tài năng, nhưng đến thời điểm hiện tại, hầu như ai cũng nơm nớp lo sợ, sợ bản thân chịu thiệt thòi trong tay Lạc Tử Dạ
Hơn nữa bọn họ đều không dám tùy tiện đắc tội nàng.
Nhưng tình huống này lại khiến mọi người bất ngờ! Lúc này, một binh sĩ nước Nhung mở lời: “Thời gian không còn sớm
Các vị, hay là chúng ta tiếp tục thi đấu thôi!” “Tiếp tục đi!”
Mọi người đáp lời
Tiếp đó, đột nhiên có một người đàn ông biển sắc, há miệng nói: “Mọi người đi trước đi, tiểu vương..
Tiểu vương xin phép ra ngoài một lát!”
Từ vẻ mặt của hắn không khó nhìn ra hắn muốn đi vệ sinh
Hắn nói xong liền đi về hướng đông nam.
Bọn họ ra ngoài đã hơn hai canh giờ rồi
Lạc Tử Dạ hơi khựng lại, cũng cảm thấy mắc tiểu
Vì vậy nàng cũng nói: “Bản Thái tử cũng ra ngoài một lát!” Nàng nói xong, lập tức cưỡi ngựa đi về phía tây bắc
Mà lúc này, Hiến Thương Mặc Trần lại cưỡi ngựa đuổi theo nàng
Hắn hỏi: “Thái tử muốn..
đi vệ sinh à?” Lạc Tử Dạ gật đầu: “Đúng vậy!” “Ừm, bản vương cũng thế! Vậy chúng ta cùng đi nhé!” Hiến Thương Mặc Trần khẽ mỉm cười.
Lạc Tử Dạ không để ý
Hai người cùng cưỡi ngựa đi về phía trước
Nàng thuận miệng đáp một câu: “Được đó, vậy chúng ta cùng đi nào!”