*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đùng!” một tiếng, hòn đá ấy rơi xuống một chỗ
Dường như nó đã đụng vào một cơ quan quan trọng! Tiếp đó, tiếng “ầm ầm” thật lớn vang lên, toàn bộ vách núi bắt đầu lắc lư, sau đó ánh lửa rung trời xuất hiện, đất rung núi chuyển..
Đi đôi với tiếng nổ mạnh đó là tiếng “ầm, ầm”
Những tảng đá trên đỉnh núi đều lặn xuống dưới
Chúng đập xuống mặt đất rồi nhanh chóng chồng cao lên! Chúng làm thành một bức tường rào, phá hỏng đường đi ra của đám người Long Ngạo Địch! Tiếng nổ mạnh ấy quá to lớn nên chỗ của Lạc Tử Dạ và Hiến Thương Mặc Trần tất nhiên cũng lảo đảo vài cái, thậm chí còn có vài hòn3đá bay về phía bọn họ nữa!
“Cẩn thận!” Hiến Thương Mặc Trần đột nhiên vươn tay chặn lấy hòn đá sắp sửa đập trúng cái trán của Lạc Tử Dạ, thế nhưng chính hắn cũng nhăn hai hàng lông mày lại
Hòn đá đó đã đập trúng khớp xương trên mu bàn tay của hắn, hơn nữa còn làm rách da hắn!
Đây gọi là quan tâm nên mới rối loạn!
Trên thực tế, hắn chỉ cần dùng nội lực gạt những hòn đá này ra là được, nhưng mà hắn lại trực tiếp vươn tay ngăn cản khi thấy Lạc Tử Dạ gặp nguy hiểm! Lạc Tử Dạ cũng hơi nhíu mày, nàng cảm thấy khó có thể hiểu và khó có thể tin hành vi mà Hiên Thương1Mặc Trần đã làm!
Chẳng qua nàng vẫn nói một câu: “Cảm ơn! Chẳng qua Phong vương tự bảo vệ tốt chính mình là được, bản Thái tử vẫn có chút năng lực tự vệ mà!”
“Ầm ầm!” một tiếng, lại có thêm một tiếng nổ rung trời!
Đám người Gia Trác Phong ở một hướng khác đều quay đầu nhìn lại, bọn họ nhìn thấy ánh lửa ngập trời, còn nghe thấy tiếng núi đá lăn xuống, từng người từng người há to miệng! Đây..
Mạnh tay quá rồi! Việc này là do Lạc Tử Dạ làm ra ư? Rốt cuộc có bao nhiêu thù hận thế?
Lúc này, Vương tử Hợp Tề đang muốn đuổi theo Lạc Tử Dạ cũng hơi ngẩn ra
Hắn thật sự là nằm mơ cũng không6nghĩ tới thứ mà Tiêu Sơ Cuồng đưa cho hắn để chôn ở nơi đó lại có lực sát thương lớn đến như vậy! Đây..
Không biết là nó có nổ chết đám người Long Ngạo Địch hay không?
Nếu là như vậy thì hắn sẽ trở thành một trong những hung thủ giết người! Trong lúc hắn đang suy nghĩ, bên phía đang nổ mạnh đó truyền tới vài tiếng sư tử gầm! Sắc mặt Vương tử Hợp Tề càng tái nhợt
Hắn đã hiểu vì sao ngày hôm qua Lạc Tử Dạ lại bảo hắn để một ít đồ ăn mà sư tử và thú dữ thích ăn ở xung quanh đó, đồng thời còn bảo hắn bỏ một ít thuốc mê vào đồ ăn.
Hắn phải đảm bảo4rằng đám thú dữ đó ăn xong là có thể ngất hơn nửa ngày, những thức ăn còn lại không cần bỏ thuốc mê nữa.
Đến khi chúng nó tỉnh lại thì có thể ăn thêm một ít ở nơi đó, tiêu hóa một ít...
Hẳn lập tức hiểu vì sao những động vật mà bọn họ gặp được khi săn bắn đa số đều là những con động vật nhỏ chứ không phải thú dữ! Chắc hẳn những con thú dữ trong rừng đều tụ tập ở bên đó, nói không chừng còn đánh nhau vì tranh đoạt thức ăn nữa.
Chuyện này..
Trong lúc ngước mắt nhìn, hắn nhìn thấy núi đá lăn xuống lấp mất con đường trở về!
Hợp Tề lặng lẽ che mắt
Thể có khác gì đám3người Long Ngạo Địch đã rơi vào chuồng thú dữ, hơn nữa còn không có đường trở về chứ? Đúng rồi, tuy rằng khí sắc của Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh không được tốt lắm, thể nhưng Long Ngạo Địch có võ công cao cường, chắc là sẽ không chết đâu!
Hắn đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy chiến sĩ ở sau lưng mình run rẩy nói: “Cái đó..
Vương tử, có một việc rất kỳ lạ, không biết có liên quan gì đến chuyện xảy ra lúc này hay không? Những con ngựa đi theo chiến sĩ chúng ta vốn là những con ngựa tốt, thế nhưng không biết vì sao mà sáng sớm hôm nay, ngoại trừ ngựa của tiểu nhân ra thì những con khác đều xảy ra vấn đề
Lúc ấy Long tướng quân gặp phải tai nạn nên đã đổi sang ngựa của tiểu nhân...”
Lời nói của tên chiến sĩ đó làm cho sắc mặt của Vương tử Hợp Tề trở nên trắng bệch! Hắn cảm thấy cũng phản xạ của mình quá dài, năng lực phản ứng thì quá kém
Những con ngựa đó quả thật là do Lạc Tử Dạ bảo hắn dặn Thượng Quan Ngự ra tay, đồng thời còn nói rằng Thượng Quan Ngự sẽ biết phải làm gì
Cho nên hắn không để ý tới những chuyện xảy ra sau đó! Đây..
Hắn dùng tay che hết cả mặt mũi lại
Lần này, Long Ngạo Địch tám phần mười là tiêu đời rồi!