Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 791: Hiên thương mặc trần cũng biết nàng là nữ (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



3on ngựa bắt đầu cho đất trong kinh hoảng.

Chúng sợ hãi cào đất vài lần, mặc dù đường ra ở phía sau lưng đã bị lấp nhưng chúng vẫn hỉ một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy vì không chịu nổi sự kinh hoàng trước mắt!

Nếu như bọn họ cứ để mặc cho chúng quay đầu chạy ngược về thì nói không chừng sẽ đụng vào vách đá tràn ngập mây mù mất! Đám người Long Ngạo Địch run lên, nhanh chóng tung người nhảy xuống ngựa! Sau khi xuống ngựa, Long Ngạo Địch chợt nhận ra có gì đó không đúng

Sau khi hắn rơi xuống đất, chân không có lực, tay cũng hơi mềm nhũn

Đôi mắt đỏ như máu của hắn hơi híp lại, chỉ trong chốc3lát hắn đã biết vấn đề nằm ở trên mình con ngựa này.

Đây...

Những con sư tử trước mắt chậm rãi điều chỉnh tư thế rồi đi về phía vị trí của bọn họ

Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh rơi xuống đất xong đều nhìn về phía Long Ngạo Địch

Bọn họ đang bị thương nặng, hoàn toàn không có cách nào chiến đấu với lũ sư tử này, vì thế nên bọn họ chỉ có thể trông cậy vào Long Ngạo Địch!

Nhưng lúc này, Long Ngạo Địch cũng cực kỳ đau đầu

Hắn xoay đầu nhìn hai người bọn họ, cười khổ một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Lạc Tử Dạ quả thật là ra tay tàn nhẫn, bây giờ bạn tướng quân không có một chút sức lực1nào cả!”

Thảo nào người con gái đó nói rằng có ra được hay không thì phải xem bản lĩnh của bọn họ.

Hiện tại có nhiều sư tử như vậy, tuy rằng trong tay hắn có một thanh kiếm sắc bén nhưng cũng không có sức lực để dùng, nói chung là chín phần chết một phần sống! “Chết tiệt!” Minh Dận Thanh khẽ mắng một tiếng

Hắn nhìn chằm chằm những con thú dữ kia, trong lòng cũng tức giận tới mức không biết phải làm như thế nào mới là đúng

Bọn họ vốn đã bị thương rồi nên Lạc Tử Dạ mới lưới tính kế với bọn họ, chỉ tính kế một mình Long Ngạo Địch

Có điều, giờ Long Ngạo Địch là người duy nhất có thể tấn6công mà lại không còn sức lực gì nữa.

Chẳng lẽ lần này ba người bọn họ chết chắc rồi?

Sắc mặt Võ Hạng Dương xanh mét, hắn nói: “Thằng nhóc đáng chết này, cuộc đời bản điện hạ chưa từng bị người ta tính kế thảm như thế này!”

“Bản vương còn thảm hại hơn cả ngươi!” Sắc mặt Minh Dận Thanh càng thêm khó coi.

Từ lúc sinh ra đến nay, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày hắn bị người ta hại rơi vào hố phân! Điều này quả thật là vô cùng nhục nhã, chỉ cần nhớ lại là hắn đã hy vọng một trăm lần rằng chân của mình không phải là của mình mà là của một người khác

“Đủ rồi!” Long Ngạo Địch4lạnh lùng khiển trách bọn họ, ý bảo bọn họ đừng ồn ào.

Minh Dận Thanh nhướng mày lên, tâm trạng hắn vốn đã không tốt rồi, bây giờ hắn lại càng tức giận hơn vì cảm thấy mình chết chắc rồi mà Long Ngạo Địch còn quát mình như thế nữa! Trong lúc tức giận, hắn trực tiếp mở miệng nói: “Long tướng quân, dùng thân phận của người nói chuyện với bán vương và Đại hoàng tử Long Chiêu như thế thì có vẻ không ổn đó?”

“Thân phận?” Long Ngạo Địch cười lạnh một tiếng, tùy tiện nói, “Nhớ kỹ lời ngươi đã nói hôm nay, nếu hôm nay chúng ta không chết thì sẽ có lúc ngươi quỳ trước mặt ta vì cái thân phận đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.