*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3hưng đối với Lạc Tử Dạ thì việc quan trọng nhất là bởi vì “đến ngày” nên mấy ngày nay nàng ra ngoài không mang “trái cà phòng thân”
Việc này...
“Giết!”
“Giết!”
Đội ngũ của hai bên nhanh chóng tụ tập lại, sắp sửa phát động một trận chiến ác liệt.
***
Mà lúc này, trong quân doanh
Mưa lớn trút xuống, tròng mắt thần bí của Nhiếp chính vương điện hạ hơi nheo lại
Hắn lập tức đứng dậy, thấp giọng nói: “Chuẩn bị ngựa, mang theo ô!”
“Vương, ngài.” Diêm Liệt ngây người
Hắn vẫn còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì Tiêu Thanh đã lập tức đi chuẩn bị
Nhiếp chính vương không hề để ý tới Diêm Liệt, giọng nói ma mị lạnh lùng lại vang lên, là dặn dò Mân Việt: “Ngươi cũng cùng đi với3Cô!”
Mân Việt gật đầu, lập tức hiểu ý.
Mưa lớn như vậy, đoàn người của Thái tử vẫn còn săn bắn ở bên ngoài, lại cũng không mang theo ô, nếu như bên ngoài không có chỗ tránh mưa thì không chừng sẽ bị cảm lạnh
Do đó, Vương định mang ô đi đón và dặn dò mình đi theo, tránh để Thái tử dính mưa bị bệnh, cũng phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện!
Sau khi hắn đáp lời, Tiêu Thanh đã mang theo mấy con ngựa tới.
Phượng Vô Trù đứng dậy, không có ý định chào hỏi ai, chuẩn bị xuất phát
Nhưng sau khi đi hai bước, hắn lại giống như nhớ ra gì đó, nhìn Tiếu Thanh, trầm giọng dặn dò: “Chuẩn bị canh gừng!”
Vừa dứt lời, hắn liền sải1bước đi.
“Rõ!” Tiêu Thanh lập tức gật đầu, đi chuẩn bị.
Canh gừng có thể làm tan cơn lạnh
Trong lòng hắn lúc này không còn gì để nói, tại sao giờ đây đám đàn ông bọn họ lại bắt đầu phải bận tâm đến loại việc vặt vãnh này? Sau khi não của Diêm Liệt ngừng hoạt động một lúc, cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra
Hắn vội vàng đuổi theo bước chân của Phượng Vô Trù, đồng thời đi đến bãi săn
Trong lòng cũng thấy hơi buồn cười, người như Vương đã trở nên chu đáo như vậy đó
Thấy bọn họ đi như vậy, quân chủ nước Nhung nhìn Lạc Túc Phong, hỏi: “Nhiếp chính vương điện hạ của quý quốc đây là...”
Lạc Túc Phong ngoài cười nhưng trong không cười mở6miệng, bắt đầu nói dóc với ông ta.
Lúc này, trong rừng rậm
Sau mấy trận mưa lớn đổ xuống, Lạc Tử Dạ đã ướt sũng như chuột lột! Tiếng la giết chóc giữa đội ngũ hai bên đều rất lớn, nhưng những âm thanh này đều bị tiếng mưa lớn che phủ, không truyền đi quá xa
Hiến Thương Mặc Trần đã sớm kéo áo khoác ném lên đỉnh đầu Lạc Tử Dạ để che mưa cho nàng
Trong quá trình đánh nhau, nàng được Hiến Thương Mặc Trần đưa ra khỏi vòng bao vây, ở phía sau hắn, còn hắn thì chém giết ở phía trước!
Hành động của quân tử này khiến cho Lạc Tử Dạ hơi ngây người
Suy cho cùng vào lúc này, hình tượng của nàng là một người đàn ông, cho4nên trên thực tế thì hành động như vậy của Hiến Thương Mặc Trần không phù hợp lắm
Nhưng nàng cũng không nói nhảm, nhận lấy áo khoác để chắn mưa, tiếc là mưa quá lớn, hiệu quả ít khiến nàng không nhịn được hắt hơi một cái, còn run lên.
Tiếng hắt xì không lớn lắm nhưng Hiền Thương Mặc Trần vẫn nghe thấy
Trong khi cầm kiếm giao chiến với thích khách, hắn đẩy nàng về phía Mặc Tử Uyên, dặn dò: “Người đưa Thái tử đi trước, tìm nơi tránh mưa!”