*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong lúc nàng gào thét, hắn lại đánh vào mông nàng thêm lần nữa
Lúc này Lạc Tử Dạ bắt đầu dùng hết tất cả sức lực để phản kháng, cuối cùng lại phát hiện mình không còn chút sức lực gì cả! Bây giờ nàng mới nhớ lại chuyện mình bị trúng độc của Võ Hạng Dương, lúc đó Đạm Đài Dục Đường và Mân Việt đều nói rằng nàng sẽ không sử dụng được sức lực trong vài ngày tới
Hôm qua nàng có thể đi săn bắn được là nhờ chén thuốc của Mân Việt phát huy tác dụng.
Đã qua một ngày, tác dụng của chén thuốc đã hết, đương nhiên là nàng lại trở thành một người nửa tàn tật!
“Phượng3Vô Trù! Ngươi cút đi, ông đây không muốn nhìn thấy người nữa, ngươi cút.” Lạc Tử Dạ cảm thấy mình rất oan ức, vô duyên vô cớ bị đánh thì thôi đi, thế mà tên khốn này còn ra tay đánh mạnh như thế nữa, đánh tới mức hai cái mông của nàng đều tê hết cả rồi!
Nước mắt của nàng đều đã dâng lên vì bị đánh, nhưng mà nước mắt ấy lại quẩn quanh trong hốc mắt, nhìn giống như sắp sửa rơi xuống nhưng lại không rơi..
Dĩ nhiên nàng không phải một kẻ sợ bị đau, chẳng qua là nàng cảm thấy mình quá oan ức mà thôi
Đang yên đang lành thế này, rốt cuộc là vì sao1nàng lại phải chịu đòn chứ! Câu nói không muốn nhìn thấy hắn nữa của nàng đã thật sự chọc giận hắn! Hắn đột nhiên cúi đầu, lật người nàng lại rồi hung hăng cắn vào cổ nàng một cái, gần như đã làm cho Lạc Tử Dạ nghĩ rằng hắn muốn cắn thủng cổ của nàng để uống máu của nàng!
Bây giờ Phượng Vô Trù thật sự rất giận, tức giận tới mức muốn hủy thiên diệt địa, tới mức muốn ăn sống nàng! Một tên Dạ Mị chết tiệt còn chưa đủ hay sao mà lại có thêm một tên lão đại và một tên Yêu Nghiệt nữa? Những tên đó đều là thứ gì chứ? Mỗi tên đều hào6hoa phong nhã, khiến cho người khác vừa nhìn liền khó có thể quên
Ba tên đó có tuấn tú hơn được hắn không?
“Phượng Vô Trù! Ngươi điên rồi sao?” Lạc Tử Dạ cảm thấy rất đau! Nàng trực tiếp thét lên, cũng hung hăng cắn vào bả vai của Phượng Vô Trù một cái! Bởi vì nàng quá tức giận nên cắn còn mạnh hơn cả hắn nữa, có thể ngửi thấy mùi máu tươi từ bên dưới lớp quần áo của hắn tản ra!
Diêm Liệt đứng bên ngoài chứ không có vào, nhìn thấy cảnh tượng này liền lặng lẽ quay đầu đi
Vương và Thái tử thật là..
Đây quả thực là..
Khó lắm mới sống chung với nhau được hai ngày, bây4giờ lại đột nhiên cãi nhau nữa! Hơn nữa ngươi nhìn xem hai người đó cắn nhau kìa, cắn giống như muốn một mất một còn vậy
Có điều, Diêm Liệt hoàn toàn không lo lắng chút nào, thánh nhân có viết: Đánh là thương, mắng là yêu, hai người yêu nhau càng đánh mắng nhau nhiều thì tình cảm càng phát triển tốt hơn
Về phần vị thánh nhân nào viết thì hắn đã quên rồi
Cuối cùng, Phượng Vô Trù cũng cắn nhẹ hơn một chút
Cho dù hắn đang tức giận cũng không thể thật sự làm nàng thấy máu
Chẳng qua khi hắn ngửi được mùi máu tươi, cộng thêm cảm giác đau đớn trên vai, đôi mắt ma quỷ của hắn liền3lập tức trở nên lạnh lẽo, ngọn lửa ghen tuông trong lòng cháy càng mạnh hơn, cắn cũng mạnh hơn một chút!
Hắn nhả ra, Lạc Tử Dạ cũng nhả ra
Tiếp đó, hắn rủ mắt nhìn thoáng qua vai của mình, trên vai hắn đã xuất hiện vết máu mờ nhạt, nhuộm ướt cả áo
Đôi mắt ma quỷ của hắn lướt về phía nàng, hắn chậm rãi dùng chất giọng mê hoặc và lạnh lẽo ấy hỏi: “Lạc Tử Dạ, ngươi thật sự có thể cắn mạnh như thế à?” Cho dù hắn có cắn nàng, cho dù có tức giận tới đâu thì hắn cũng không thật sự làm nàng bị thương
Thế nhưng nàng lại ra tay không chút chừng mực nào, nàng không hề đau lòng cho hắn, dường như phải cắn chết hắn mới cam tâm! Điều này đã nói rõ cái gì? Chẳng phải đã chứng minh rằng trong lòng nàng không hề có ý nghĩ đau lòng gì đối với hắn sao.
Đồng thời, điều này cũng nói rõ rằng nàng không đủ quan tâm, hoặc là vốn không hề quan tâm hắn.